Chương 970: Chuyến đi đến Yêu Tộc
“Tôi với một người bạn già của tôi có một cuộc hẹn với nhau, tháng sau tôi phải đi tới nơi như đã hẹn, luyện chế một thanh thần binh cùng ông ta. Nhưng cần người cực kỳ thành thạo cách chiến đấu của những trận pháp không mấy bình thường này, tôi hy vọng nếu cậu có thời gian thì có thể đến khống chế tinh thần giúp tôi” Thiết Lang cười nói.
“Tất nhiên chuyện này không thành vấn đề Tân Trạm một lời đáp ứng thỉnh cầu của Thiết Lang, đơn giản giống như những gì anh đã làm trước đó.
“Nhưng mà không biết đại sư Thiết Lang muốn đi đâu đây?” Tân Trạm hỏi, do Thiết Lang nói có chút nói quanh co, điều này khiến cho Tân Trạm hơi tò mò.
“Không dối gạt gì cậu, là ở sâu trong dãy núi Yêu thú, người bạn thân kia của tôi có chút đặc thù” Thiết Lang nói.
“Là Yêu Tộc sao?” Nhất thời Tân Trạm phản ứng lại, có chút giật mình.
Mặc dù giới võ đạo và giới tu luyện đều không có bài xích giữa việc người giao lưu cùng yêu thú, nhưng đại đa số có quan hệ thân thiết với yêu thú vẫn sẽ bị coi là khác người. Giống như đại sư Thiết Lang này, chỉ sợ làm bạn tốt cùng với Yêu Tộc, thừa nhận áp lực sẽ càng lớn.
“Kỳ thật có một số Yêu Tộc cũng không giống như người ngoài tưởng tượng là khát máu tham lam, hoặc là tàn bạo vô tình. Người bạn của tôi có phẩm hạnh rất tốt. Đương nhiên nếu cậu Tân đây cảm thấy không tiện, vậy cũng có thể từ chối mà” Thiết Lang có chút áy náy nói.
“Ha ha, đại sư Thiết Lang, tôi chỉ bội phục sự tiêu sái của ông thôi” Tân Trạm cười nói: “Bạn tốt có thể khiến ông coi trọng như vậy, chắc hẳn cũng không phải là phàm phu tục tử, tôi làm sao có thể không muốn đi gặp được”
“Cậu Tần, tôi cảm ơn cậu” Thiết Lang cảm kích nói: “Người bạn tốt này của tôi, đích thật là một thiên tài luyện khí. Hơn nữa thực lực tu luyện cũng rất cao, đến lúc đó hai người nhất định cũng sẽ trở thành bạn tốt”
“Tôi cũng rất mong đợi” Tân Trạm cũng cười Cười.
Nhưng mà trong lòng lại thầm than một tiếng, xem ra chuyến đi tới dãy núi Yêu thú lần này phải đi một chuyến thật rồi. Nhưng mà có phải gặp Yêu Hoàng hay không, có đưa lá thư của ông lão đánh cờ được hay không thì đến lúc đó hãy nói.
Chính sự đã nói xong, hai người lại nói chuyện phiếm một hồi.
“Vấn Tông kia cũng quá đáng, tướng ăn quá khó coil Lúc trước nhà họ Trương còn tìm tôi hỗ trợ luyện khí nhưng tôi hoàn toàn không thèm nể mặt ông ta” Thiết Lang nói.
“Đâu chỉ không nể mặt ông ta, sư phụ còn khiến vả mặt của Trương Việt Long nữa mà Bởi vì sư phụ đã nói trong mười năm tới không luyện cho nhà họ Trương một thanh thần binh nào cả, hoàn toàn đã khiến cho gia chủ Trương tức giận đến lệch mặt” Phan Việt Minh hầu hạ bên cạnh không nhịn được nói.
“Nhờ cậu lắm miệng sao” Thiết Lang thổi râu trừng mắt nói: “Tân Trạm cậu cũng đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, tôi chỉ là không nhìn nổi loại người ỷ thế hiếp người này”
Trong lòng Tân Trạm dâng lên chút ấm áp, tuy rằng danh tiếng của Thiết Lang rất lớn nhưng bàn về thế lực còn yếu hơn nhà họ.
Trương, có thể vì mình ra mặt đắc tội nhà họ Trương, chắc hẳn phải chịu áp lực rất lớn.
“Nhưng mà anh Tần, lần thi đấu chuông Thiên Kiêu này, anh nhất định phải cẩn thậi Phan Việt Minh nghiêm túc nói: “Trước đây tôi đã đồng ý lời mời đến nhà họ Trương, tôi nghe một số Luyện Khí Sư nói nhà họ Trương có.
một thanh cự chùy, rèn luyện mấy chục năm, cùng một loại với chuông Thiên Kiêu kia. Nếu đúng là như vậy, dựa theo thường thức của Luyện Khí Sư thì cự chùy này và chuông Thiên Kiêu rất giống nhau, chỉ sợ đến lúc đó nhà họ Trương sẽ lấy ra làm vũ khí bí mật”
“Không sao, dù cho là chùy gì thì tôi cũng không sợ, đó đều là đồ chơi giả thôi. Có chiêu thức gì bọn họ cứ việc sử dụng” Tân Trạm cười nhạt, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Phan Việt Minh sửng sốt, không hiểu Tân Trạm lấy đâu ra tự tin như vậy.
Phải biết rằng Vân Tông dám cùng Tân Trạm thi đấu cái này, nhất định phải chắc chắn vô cùng.
Sau khi hai người rời đi, Phan Việt Minh không nhịn được nói: “Sư phụ, Tân Trạm này.
có phải là quá vô lễ hay không, con có lòng tốt nhắc nhở anh ta, anh ta lại không có phản ứng gì cả. Vấn Tông kia là siêu cấp đại Tông Môn Ẩn Giới mấy trăm năm, mà Tân Trạm cũng chỉ là võ giả ngoại giới, anh ta lấy đâu ra tự tin đến vậy chứ?”
“Là do cậu quá coi trọng Vấn Tông thôi”
Thiết Lang nhìn học trò một cái rồi nói: “Vì sao Tân Trạm tự tin thì tôi không biết, nhưng cậu ta khẳng định cũng có bí mật của bản thân.
Tuy nhiên, Tân Trạm có một câu nói không Sai”
“Là gì vậy ạ?” Phan Việt Minh sửng sốt “Chuông Thiên Kiêu, căn bản không có chuông đối ứng. Cự chùy kia, cũng chỉ có nhà họ Trương buồn cười như vậy mới coi giả là thật thôi.”
Thiết Lang lắc đầu, để lại Phan Việt Minh hoàn toàn ngốc trệ, trong lòng bắt đầu khơi dậy sóng lớn khó có thể tin được. Lời của sư phụ, tất nhiên cậu ta sẽ tin.
Nhưng mà vì sao Tân Trạm cũng biết cả những thứ này, anh ta dựa vào đâu mà phán đoán ra vậy chứ?
Cậu ta có khá nhiều hiểu biết đối với chuông Thiên Kiêu “Nếu sư phụ nói đúng, vậy Vấn Tông và Tân Trạm… trận chiến này có trò hay để xem rồi” Phan Việt Minh hít sâu một hơi, đôi mắt có chút nóng lên Thời gian vội vã trôi qua, rất nhanh đến một tuần sau.
Đến ngày hai bên ước định, tiến hành so tài lần nữa.
Còn chưa tới giữa trưa, quảng trường Vấn Tông đã chật kín người. Lấy số lượng đánh chuông Thiên Kiêu để quyết định như này là lần đầu tiên, trong lịch sử Vấn Tông chưa bao giờ có qua.
Sự kiện trọng đại hiếm thấy như vậy, tất nhiên càng thêm thu hút ánh mắt của mọi người.
Về phần đối thủ Tân Trạm quyết đấu, mấy ngày trước cũng đã có tin tức truyền ra, chính là Trương Tuấn Nghĩa.
Ở bốn phía quảng trường, trên danh sách đánh bạc, người bán hàng rong ra sức rao.
bán. Nhưng mà tỉ số giữa Tân Trạm và Trương Tuấn Nghĩa lại có chênh lệch rất lớn, cơ hồ đạt tới mười lần, mặc dù như vậy, cược Tân Trạm vẫn như cũ lác đác không có bao nhiêu.
Hiển nhiên phần lớn mọi người đều xem trọng Trương Tuấn Nghĩa.
Đặc biệt còn có học trò của Vân Tông, lần này cũng tới không ít. Tin tức của bọn họ biết được càng rõ ràng hơn bên ngoài, biết nhà họ Trương còn có thủ đoạn bí mật, lần này Tân Trạm nhất định thua.
Lần này bọn họ đến chính là muốn nhìn Trương Tuấn Nghĩa đoạt lấy giải nhất, đánh bại Tân Trạm đáng kinh tởm kia.
Dù sao trước đó Tân Trạm liên tiếp thua đều nhờ một tay Vân Tông, khiến phần đông học trò đều có chút chán ghét đối với anh “Nhiều người thật”
Thời gian đã đến, mấy người Tân Trạm cũng đi vào quảng trường.
Dựa theo lệ thường, Diệp Thành và tên râu quai nón chen vào đám người, ném ra mấy trăm linh thạch, mua tiền đặt cược Tân Trạm thắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!