Chương 994: Đầu lâu dung hợp.
Nhưng Tân Trạm cũng không lo lắng, anh phóng thích thần thức của chính mình, không ngừng chống lại cỗ sức mạnh uy hiếp này.
Rốt cuộc, ánh sáng vàng bên ngoài đầu lâu mờ đi một chút, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bắt được cơ hội, tóm chặt lấy đầu lâu.
Thời khắc này, thần hồn Thanh Long trong thức hải Tân Trạm run rấy càng thêm kịch liệt giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo ngọt.
“Đừng nóng vội, chờ tao đưa vật này về nhận chủ liền cho mày mượn để hấp thu” Tân Trạm thì thầm tự nhủ một tiếng. Anh vạch đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt máu tươi rơi xuống bên trên cái đầu lâu.
Tách!
Giọt máu rơi trên đầu lâu tựa như một đóa hoa nở đỏ thắm.
Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một tiếng kêu cực lớn đột ngột vang lên từ trong thức hải, khắp thức hải của anh bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Đầu lâu vàng tự động lơ lửng bay lên một cách quỷ dị, đột nhiên bay về phía thiên linh của Tân Trạm.
“Mẹ kiếp, mày không vào thức hải của tao mà lại bay vào nơi đó” Tân Trạm kinh hãi Mà vào lúc này, thần hồn Thanh Long trong thức hải của anh cũng hoàn toàn mất khống chế, từ trong cơ thể anh bay ra ngoài theo hướng đầu lâu vàng, há miệng ngoạm một miếng.
Đầu lâu run lên, ánh sáng vàng bên trên lập tức tắt đi một phần. Nhưng đầu lâu này sau khi bị Thanh Long cần xé tơi tả liền quay sang đâm vào đầu Tân Trạm.
“Tình huống gì thế này!”
Tân Trạm cảm giác được khi đầu lâu vàng này đụng vào da thịt của mình lại hóa thành vô số chất lỏng màu vàng không ngừng ngấm vào bên trong.
Cảm giác này giống như dùng một cây châm đâm vào đầu, khiến Tân Trạm vừa đau vừa ngứa, đầu lại choáng váng một trận bèn không khỏi buột miệng rên lên thành tiếng.
Mặc kệ thần hồn Thanh Long ở bên ngoài không cam lòng rít gào thế nào, đầu lâu này giống như đã hạ quyết tâm muốn dung hợp vào với xương cốt của Tần Trạm.
Tựa như dù cho Tần Trạm được lợi đi chăng nữa thì cũng nhất định không để cho thần hồn Thanh Long cắn nuốt.
Đến khi từng giọt chất lỏng màu vàng cuối cùng ngấm vào đầu Tân Trạm, đau đớn bén nhọn nổ ra trong phút chốc khiến anh ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Tân Trạm đột nhiên tỉnh lại.
Anh nhìn thần hồn Thanh Long vẫn còn đang ngơ ngẩn lơ lửng giữa không trung, lập tức thu nó về lại bên trong thức hải “Đầu lâu vàng kia đâu rồi?”
Tân Trạm nhìn quanh bên ngoài, lại dò xét trong thức hải một chút, cảm thấy có chút mơ hồ.
Bản thân cực khổ mãi mới có được đầu lâu, thế mà giờ lại biến mất rồi?
“Nó đã dung nhập vào trong đầu của cậu rồi” Lúc này Phù Ma mở miệng nói “Thứ này không phải là đầu lâu thần thú sao, xương cốt của tôi sao lại có thể dùng hợp cùng nó được chứ?” Tân Trạm nghe xong, ngay lập tức há hốc mồm.
“Không phải cậu cùng nó, mà là nó tự nguyện dùng hợp với cậu. Đừng nói những cái này nữa, cậu thử cảm giác một chút xem bản thân có biến hóa gì không?” Phù Ma hứng thú nói.
“Cậu có thể sẽ thấy có chút mâu thuẫn nhưng trên thực tế đây là một cơ duyên hiếm có. Ở thế giới của chúng ta có rất nhiều thứ vô cùng tà đạo đều sẵn lòng dung hợp với xương cốt của rất nhiều yêu thú hoặc thần thú, thậm chí còn cả trái tim. Chuyện này có thể mang đến cho bọn họ sức mạnh càng lớn.” Phù Ma giới thiệu nói.
“Nhưng có một vài thân thể của thần thú, yêu thú cũng có ý thức tự chủ. Nếu chúng liều mạng phản kháng cũng không phải không có khả năng sẽ gặp phải tình huống lập tức bị nổ tung. Đầu lâu vàng này sẵn lòng chủ động hòa hợp một thể với cậu, quả thực là được món hời lớn”
“Ông thôi đi được rồi đấy. Cũng chẳng biết là trên đầu tôi gắn thêm cái gì nữa, chỉ thấy đầu nhức vô cùng thôi.”
Tân Trạm läc lắc đầu, sau đó tự cảm nhận một hồi rồi nói: ‘Không thấy có gì biến hóa cả.
Chỉ là cảm thấy đầu mình cứng hơn thôi, nhưng thế này cũng chẳng được tích sự gì”
“Đầu cứng hơn? Cái này đúng là có hơi vô dụng thật, cậu cũng không phải luyện thiết đầu công” Phù Ma cũng cảm thấy thốn.
“Có cái gì khác nữa không, ví dụ như có nhiều kí ức hơn chẳng hạn, hoặc là cảm ứng có cái gì đó đột nhiên tăng lên?” Phù Ma truy vấn nói. “Dù sao vật đó cũng là đầu lâu của thần thú, không thể nào lại không có một chút biến hóa gì chứ”
“Thật sự không có gì cả.”
Tần Trạm vừa cẩn thận cảm thụ lại một hồi, lại thở dài một hơi.
“Thôi bỏ đi, thứ này hẳn là có ích, chỉ là trước mắt tôi chưa thể chỉ ra rõ ràng được, đế về sau nghiên cứu thêm vậy”
Dù sao đầu lâu vàng đã muốn dung nhập.
vào bên trong đầu mình, sau này có thời gian mà, Tân Trạm cũng chẳng có gì phải sốt ruột “Dù sao đi nữa Thanh Long cũng đã ăn một miếng ánh sáng vàng rồi, thần hồn lớn mạnh không ít” Tân Trạm vẫn khá hài lòng với sự lớn lên của Thanh Long. Nếu thứ này được bồi dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ trở thành đòn sát thủ của anh.
“Đúng rồi, vật nhỏ kia cũng ăn một miếng”
Phù Ma đột nhiên lên tiếng.
“Ông nói là chim tước điểu vàng sao?” Tân Trạm sửng sốt.
“Ừ. Nó bị đầu lâu vàng hấp dẫn, tỉnh một hồi sau đó nuốt một mảng ánh sáng vàng xong lại đi ngủ. Thật sự là đầu heo, lần này không biết ngủ đến bao giờ” Phù Ma khinh bỉ nói.
“Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây. Biến mất lâu như vậy rồi, đám người đại sư Thiết Lang hẳn đang rất lo lắng”
Tân Trạm điều chỉnh khôi phục tu vi một chút rồi đứng lên.
Nhưng khi nhìn bộ xương trảng cực lớn kia bên trong đại điện, tâm niệm Tân Trạm vừa động, bộ xương trắng đó cũng thu lại đứng dậy theo.
Bộ xương trằng này được đầu lâu nuôi không biết bao nhiêu năm, toàn bộ khung xương trong suốt như pha lê. Hơn nữa đã chết nhiều năm như vậy mà lại không bị mục nát chút nào, có lẽ đây không phải là vật phàm trần. Hôm nay anh sẽ bị sơn cốc này đuổi ra ngoài, để nó ở lại đây thật đáng tiếc biết bao.
Khoảng thời gian này Tân Trạm luân phiên đại chiến, cất trữ được không ít không gian.
Một bộ xương trắng như thế này, bản thân anh cũng có nơi để cất.
Khi Tân Trạm ra khỏi sơn động, màn đêm đã tản đi, phía chân trời đang dần dần le lói ánh bình minh.
Trên mặt đất, những tia sáng đỏ đã biến mất hoàn toàn, tiếng thú rống cũng dân dần nhỏ lại rời xa.
Tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, sơn cốc lại dạt dào linh khí tựa như ở nơi tiên cảnh. Ai có thể nghĩ được nơi sơn cốc tịch mịch văng vẻ này, ban đêm sẽ trở nên kinh khủng như thế nào.
Cùng lúc đó, đám người Thiết Lang ngồi xếp bằng bên trong trận pháp, vài người đều có vẻ mệt mỏi nhìn bốn hướng.
“Ba, sao Tân Trạm mãi vẫn chưa trở lại vậy?” Chung Trác Linh mắt thấy tia nắng mặt trời chiếu xuống, không khỏi cảm thấy nóng lòng.
Tân có lẽ không gặp chuyện gì đâu.
Huyết Hồn Thú cũng đã biến mất rồi, chứng tỏ là kế hoạch của cậu ấy đã thành công” Đại sư Thiết Lang nói.
“Lỡ như, nếu lỡ mà đồng quy vu tận thì bây giờ phải làm sao?” Gương mặt Chung Trác Linh đầy vẻ lo lắng.
“Không được, con phải đi tìm Tân Trạm”
“Tôi cùng đi với cô” Hồ Bạch Linh cũng đứng dậy. Dù hiện tại bên ngoài vẫn có chút nguy hiểm rình rập nhưng bọn họ đã không chờ được nữa.
Hai người dắt tay muốn ra khỏi trận pháp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!