CHƯƠNG 185: MẠC NINH THANH BỊ THƯƠNG.
Sở Huệ Nhu chế nhạo như thể cô ta vừa nghe thấy một chuyện hết sức khôi hài.
“Tôi sẽ hối hận? An Đình Đình, cô nghĩ quá nhiều rồi. Cô đã thất thế rồi, cô không còn gì cả. Cô thực sự nghĩ mình vẫn còn là mợ cả của nhà họ Mặc sao? Bây giờ cô chỉ là một ả xấu xí, Mặc Diệu Dương không muốn cô nữa, ngay cả nhà họ Mặc cũng muốn tiễn cô đi. Còn muốn uy hiếp tôi à, chậc, tự nhìn lại mình đi kìa!”
An Đình Đình cắn chặt răng, cô không thể trì hoãn thêm được nữa, Mạc Ninh Thanh trên người cô đã hôn mê rồi.
Cô nghiến răng, lấy trong túi ra một tấm thẻ, ném về phía Sở Huệ Nhu.
“Cô nhìn rõ đi, đây là thẻ của ai. Lúc tôi ra ngoài, Mặc Diệu Dương đã đưa nó cho tôi. Điều này đủ để chứng minh rằng dù mặt tôi có bị hủy đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ không buông tay tôi. Một khi tôi xảy ra chuyện, anh ấy sẽ không vì tình về lý hay thể diện mà buông tha cho cô đâu!”
Sở Huệ Nhu nhìn kỹ hơn, tấm thẻ đúng là của Mặc Diệu Dương. Nhưng nó có ý nghĩa gì chứ? Cô ta chế nhạo, nói: “Cô đừng lừa tôi nữa, cái này có thể là trước đây anh ấy đã tặng cho cô, bây giờ cô lại lấy nó ra để làm chiếc phao cứu sinh.”
An Đình Đình nói: “Tôi đã nói hết rồi, cô tin hay không là chuyện của cô. Hôm nay dù tôi có chết trong tay cô thì cô cũng không thể thoát khỏi được tay của anh ấy. Cô biết thủ đoạn của Diệu Dương rồi, hẳn là anh ấy sẽ lên cơn tức giận mà phá nát mặt cô, tôi muốn xem thử khi cô bị huỷ dung rồi thì còn có thể là mợ hai nhà họ Mặc được nữa hay không!”
An Đình Đình thực sự không thể nghĩ ra được cách nào khác, không biết chiêu này có hiệu quả hay không. Cô biết Sở Huệ Nhu muốn kết hôn với Mặc Diệu Dương, đã muốn đến mức phát điên rồi. Dùng hôn nhân làm mồi nhử có thể sẽ mang lại đường sống cho cô và Mạc Ninh Thanh.
Quả nhiên! Một tia nghi ngờ thoáng qua trên mặt Sở Huệ Nhu.
Cô ta nhìn chằm chằm An Đình Đình, nheo mắt, nói: “Tấm thẻ này thực sự là Diệu Dương đưa cho cô trước khi ra ngoài sao?”
“Tôi có thể dùng mạng mình cam đoan.” An Đình Đình nghiến răng: “Cô để thủ hạ của cô dừng lại trước đi.”
Sở Huệ Nhu thấy đánh cũng đủ rồi, nói: “Dừng tay hết đi.”
Thấy nắm đấm không còn rơi xuống nữa, An Đình Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Cố gắng đứng dậy, kiểm tra Mạc Ninh Thanh đã bất tỉnh.
Sở Huệ Nhu ném thẻ xuống đất: “Hôm nay là dạy cho cô ta một bài học để lần sau đừng dám vô lễ với tôi nữa. Hừ.” Nói xong, cô ta dẫn vệ sĩ của mình đi.
An Đình Đình lay Mạc Ninh Thanh, thực sự rất lo lắng.
“Thanh, sao cậu ngốc thế? Đồ ngốc! Cậu không sợ bị họ đánh chết sao?”
An Đình Đình đưa người đến biệt thự của Quý Đình Kiêu, cô sợ nếu ở bệnh viện lại xảy ra chuyện, một mình cô không thể xử lý được.
Xe vừa tới cửa, đám người hầu vội vàng nhấc cả người bất tỉnh ra ngoài, nhân viên y tế trong biệt thự cũng vội vàng chạy tới. Mà lúc này, những người đàn ông trong nhà đều không có mặt.
An Đình Đình đứng bên giường, lo lắng muốn chết. Liên tục hỏi bác sĩ, cô ấy có vấn đề gì không? Nếu không thì đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ khám xong, nói: “Không bị thương nặng, chỉ bị thương ngoài da. Cô An đừng lo, tất cả đều là vết thương ngoài da. Cô gái trẻ này không bị chấn thương nội tạng, tĩnh mạch của cô ấy đang rất khỏe mạnh.”
“Tốt quá, tốt quá, cảm ơn trời đất.” An Đình Đình che miệng, sắp khóc lên vì kích động. Trong vụ ngoài ý muốn ngày hôm nay, nếu Mạc Ninh Thanh có chuyện gì xảy ra, cô thật sự sẽ tự trách mình cả đời.
Bác sĩ kiểm tra cho Mạc Ninh Thanh, sau đó nhìn An Đình Đình, nói: “Cô An, cô cũng bị thương. Cồn tôi mang theo không đủ dùng, chi bằng cô đến bệnh xá cùng tôi đi, tôi sẽ làm vệ sinh và khử trùng đơn giản cho cô.”
An Đình Đình liếc nhìn người trên giường, bây giờ Mạc Ninh Thanh cần phải nghỉ ngơi, sợ ở đây sẽ quấy rầy cô ấy. Vì vậy cô gật đầu, nói: “Được!”
Vào phòng chăm sóc y tế không lâu, Tiêu Quân cũng đến. Nghe tin An Đình Đình xảy ra chuyện, anh ta cũng vội vàng đến phòng y tế.
Sau khi hiểu rõ tình hình, lập tức muốn đi tìm Sở Huệ Nhu tính sổ.
Anh ta đi một mình thì muốn tính sổ cái gì, ngoài ra còn không biết hiện tại Sở Huệ Nhu đang ở nhà họ Sở hay họ Mặc.
Cô vội nói: “Đừng đi, đợi mấy người Diệu Dương trở về, cùng bọn họ bàn bạc.”
Nghe thấy cô nhắc đến Mặc Diệu Dương, Tiêu Quân đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Quân, anh có thể giúp tôi đi xem bạn tôi đã dậy chưa không? Tôi đoán tôi sẽ mất một lúc nữa đấy.” An Đình Đình không biết lúc này anh ta đang nghĩ gì.
Tiêu Quân muốn ở lại với cô, nhưng sợ mình lộ liễu quá nên gật đầu nói: “Được rồi, để tôi đi xem qua.”
“Ừm, cứ đi đi, làm phiền anh rồi!”
“Tôi đi xem qua, sẽ quay lại sớm thôi.” Tiêu Quân nói xong liền xoay người rời đi.
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra một khe hở yếu ớt.
“Nước… uống nước…” Mạc Ninh Thanh cảm thấy mình khát, cổ họng như có lửa đốt.
Tiêu Quân nghe vậy vội vàng rót một ít nước, cẩn thận đút cho cô uống.
Mạc Ninh Thanh uống nước, ý thức dần dần rõ ràng. Cô mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn hơi mờ. Trong bóng tối, cô nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, tuấn tú như khuôn mặt của một người đàn ông bước ra từ trong tranh.
“Ây… sao mình còn mơ nữa chứ.” Mạc Ninh Thanh lẩm bẩm.
Khuôn mặt như vậy cô chỉ mới nhìn thấy trong tranh, trong thực tế là lần đầu tiên. Vì vậy cô gái có chút choáng váng, chỉ có thể nghĩ mình đang mộng xuân.
“Cô gì ơi, cô đã khá hơn chưa?” Tiêu Quân khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói bạn của Đình Đình thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!