Quý Đình Kiêu vẻ mặt khó xử, anh ta không hiểu nói: “Năm đó Uy Vũ đường gặp phải diệt môn, chính là vì không chịu cúi đầu phần tử nước ngoài, quy thuận họ. Vậy sau này thì sao, phần tử nước ngoài phò tá ai?”
Tiêu Quân cũng rất muốn biết đáp án, dời ánh mắt lên người Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương cười nhạt, môi đỏ khẽ mở: “nhà họ Quan.”
“Chẳng trách, tôi từng nghe những người bậc cha chú nhắc tới, nhà họ Quan năm đó vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ chưa bước vào tầng lớp. Ngắn ngủi một năm, việc kinh doanh lại ngày càng lớn.” Quý Đình Kiêu nhớ lại.
Mặc Diệu Dương từ cạnh An Đình Đình đứng dậy, đi tới quầy bar, ngả người ngồi lên. “Uy Vũ đường vốn là một bang phái rất thần bí, địa chỉ cụ thể cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thế lực ác nước ngoài làm sao có thể diệt trừ chỉ trong một đêm chứ? Các người có từng nghĩ tới chưa.”
Tiêu Quân nhíu mày, nhìn Quý Đình Kiêu. Sau đó, họ suy đoán: “Chẳng lẽ cũng có liên quan tới nhà họ Quan?”
“Không sai!” Mặc Diệu Dương gật đầu: “Cũng chính là nói, từ lúc đó, nhà họ Quan đã cấu kết với thế lực ngoại bang rồi.”
Tiêu Quân lắc đầu, thở dài: “Trên dưới hơn một ngàn người, chết hết như vậy, thực sự quá thê thảm. nhà họ Quan thực sự tội không thể dung thứ!”
“nhà họ Quan đương nhiên ác độc, tôi nhất định sẽ xử lý từng người bọn họ, thế lực ngoại bang càng đáng hận, chính là u nhọt nhất định phải nhổ bỏ.” Quý Đình Kiêu có chút phẫn hận nói.
Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó ngước ánh mắt ấm áp nhìn An Đình Đình.
An Đình Đình lần đầu tiên nghe thấy chuyện chấn động như vậy, trước đây cô biết họ đều làm việc lớn, chỉ là không nghĩ tới, lại sẽ lớn đến vậy. Còn có Uy Vũ đường, lại dính líu thế nào với ông nội.
Cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ là khá chấn động mà thôi. Sau khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.
Mà lúc này, lời trào phúng của Quý Đình Kiêu vang lên bên tai: “Thế nào, sợ rồi?”
An Đình Đình ngước mắt mới thấy anh ta đang quen thói nhìn mình khinh thường. Đáy lòng cô thoáng chốc dâng lên không phục, hung hăng trừng mắt lại anh ta.
“Ô ô! Hình như thật lợi hại mà. Vậy cô chạy cái gì chứ?” Quý Đình Kiêu tiếp tục mắng cô.
Mặt An Đình Đình lập tức đỏ bừng. Chuyện đó đối với cô mà nói thực sự chính là sỉ nhục lớn. Mà anh ta lại nói ra như trò cười.
Tuy nhiên, không đợi cô nhịn xuống muốn bùng nổ, Quý Đình Kiêu lại nói: “Cô xem Diệu Dương là thật lòng muốn lấy Cốc Nhược Lâm? Chỉ là chuyện nhà họ Cốc lật ra chuyện Uy Vũ đường, lấy chuyện này để chèn ép ông cụ và Diệu Dương. Hai mẹ con đó đã đủ đáng thương rồi, bao gồm Vân Diệp.
Vì bảo vệ họ, nhà họ Mặc đành tạm thời giả như rơi vào trong tay nhà họ Cốc, chỉ là vì tiêu hủy bản án năm đó trong tay Cốc Nhược Lâm mà thôi.”
Nếu nói, chuyện trước đó có thể khiến An Đình Đình cảm thấy kinh ngạc, vậy chuyện này lại đủ khiến toàn thân cô chấn động.
Cô trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn đôi môi xinh đẹp đóng mở của Quý Đình Kiêu. Suy nghĩ lại bay tới nơi xa, nơi sâu trong ký ức tự động phát ra những đoạn đối thoại với ông cụ Mặc.
Ông nội từng nói với cô, phải có một đôi mắt nhạy bén.
Ông nội từng nhắc nhở cô, chuyện gì cũng phải nhìn vấn đề từ nhiều góc độ.
Ông nội từng chỉ bảo cô, phải lợi dụng thật tốt thân phận mợ hai nhà họ Mặc của mình.
…
Tuy nhiên, lúc đó cô chỉ chìm sâu trong sự phản bội và lừa dối của Mặc Diệu Dương, không chút hứng thú nào với chuyện khác. Lại thêm sự rời đi của đứa trẻ, càng khiến cô hỗn độn uể oải.
Mắt cô bất giác rưng rưng. Cô nhìn Mặc Diệu Dương, run giọng hỏi: “Tại sao không nói với em những chuyện này?”
Mặc Diệu Dương cũng thâm tình nhìn lại cô, lại không nói câu nào.
“Vì em biết quá nhiều sẽ không có lợi với em.” Người nói là Tiêu Quân.
Chuyện tới bây giờ, An Đình Đình không cách nào tiếp nhận cảm giác hiện thực, những chuyện cô chán ghét, không thể tiếp nhận nổi, thì ra từ đầu tới cuối đều là do cô suy nghĩ nhiều, đa nghi.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dường như không nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ trong lòng hỗn loạn của cô, dịu dàng nói: “Bé cưng, thực ra anh cũng có sai. Anh từng đồng ý với em, chuyện gì cũng phải thẳng thắn với em. Trong chuyện này là anh quá ích kỷ mới khiến em sinh ra thất vọng.”
An Đình Đình cắn chặt môi, ngẩng cổ nhìn anh.
Khóe môi người đàn ông khẽ mỉm cười, vươn tay ôm cô vào lòng: “Anh đảm bảo với em, sau này tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa. Tin anh.”
An Đình Đình khẽ nép vào lòng người đàn ông.
Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu nhìn thấy một màn này, tự hiểu cười. Nhưng ai lại có thể biết, sự cô đơn trong đáy lòng họ chứ.
Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đi rồi, Mặc Diệu Dương cùng An Đình Đình tản bộ trong sân.
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, An Đình Đình mặc áo khoác nỉ màu đỏ, quần bò bó sát, chân mang giày thể thao màu trắng, nhìn tràn đầy hương vị sức sống thanh xuân.
Mái tóc cột đuôi ngựa tùy ý, lúc đi đường sẽ vung vẩy qua lại.
Mặc Diệu Dương nhìn thấy không nhịn được nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, ngày hè, cô cô đơn lang thang ở cửa cục dân chính. Lúc xe anh lướt qua, nhìn thấy cô cực kỳ xoắn xuýt do dự, lúc đó trong lòng anh nghĩ, nếu không hay là thôi bỏ đi.
Nhưng mà, nhớ tới anh cả, nhớ tới bố cục mình thiết kế, anh vẫn là cắn răng đăng ký với cô.
Tuy nhiên, ban đầu chỉ là ôm suy nghĩ lợi dụng. Sau này trong quá trình tiếp xúc, anh cũng không biết mình lại từng chút một chìm sâu vào. Đợi tới lúc anh bỗng nhiên bừng tỉnh thì đã không cách nào quay đầu nữa.
Anh gọi một tiếng: “Đình Đình.” Dừng lại bước chân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!