CHƯƠNG 344: TỰ MÌNH HẠI MÌNH
An Đình Đình quát lớn một hồi làm cho Mặc Diệu Dương không hiểu gì cả.
Ngay từ đầu anh rất mơ màng. Lúc anh thấy cô cầm ảnh chụp của mình và Cốc Nhược Lâm thì lập tức hiểu được.
“Bé cưng, em nghe anh nói…”
“Em không nghe!” An Đình Đình tức giận đến cả người run rẩy. Dường như cô rất ghét bỏ nên vứt khung ảnh trong tay đi. Cô xoay người tìm một khung ảnh khác trong đống kia.
Khung ảnh này càng không bình thường. Hai người đứng dưới ánh mặt trời nắm tay nhau, đối mặt, không… Phải nói là hai người sắp hôn nhau.
Môi của người đàn ông và người phụ nữ chỉ cách nhau một ngón tay. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở này làm cho toàn bộ khung ảnh càng thêm ấm áp động lòng người. Đáng giận hơn là trong khung ảnh còn có mấy chữ rồng bay phượng múa —— Cả đời yêu nhau!
An Đình Đình nhìn vậy thì lập tức xù lông.
Lông mày cô dựng thẳng đứng, khuôn mặt xinh đẹp như hung thần, giống như một con sư tử cái tức giận, dáng vẻ xù lông khắp người nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
“Hai người… Anh còn hôn cô ta? Anh đúng là ghê tởm.”
“Không phải, bé cưng, em nghe anh giải thích… Không phải như em nghĩ đâu.”
“Ghê tởm!” An Đình Đình đã sớm mất lý trí, không lựa lời hét lớn: “Anh đã có vợ nhưng lại hôn người phụ nữ khác, Mặc Diệu Dương, anh đúng là tên khốn nạn!”
Mặc Diệu Dương cũng nổi giận. Sao người phụ nữ này lại đột nhiên trở nên không nói lý như thế? Rõ ràng trước đó không lâu cô dịu dàng như mèo con, bây giờ lại biến thành cọp cái, có thể cắn xé anh bất cứ lúc nào.
“Này này… Bé cưng, từ từ nói chuyện, sao em lại mắng chửi người ta? Em có tố chất nói lý lẽ được không?”
An Đình Đình sửng sốt, đôi mắt mở to: “Tố chất? Anh nói em không tố chất?”
“Anh… Anh không có ý đó.” Mặc Diệu Dương đột nhiên cảm thấy hiện tại mình hoàn toàn không kiềm được cô rồi.
“Được được được, đúng, em không có tố chất. Anh và người phụ nữ khác kết hôn lại giấu giếm em lâu như vậy… Anh còn hôn môi cô ta… Hiện tại anh lại mắng em không có tố chất… Anh đi tìm người có tố chất đi!”
An Đình Đình dùng toàn bộ sức lực rống lên câu cuối cùng.
Giọng nói lạnh lùng chói tai giống như dao nhọn đâm vào tai Mặc Diệu Dương. Người đàn ông này hoàn toàn bị kích thích, anh ném album trong tay ra rồi cũng rống lên: “Tìm thì tìm, hiện tại anh đi tìm cô ta.”
“…” An Đình Đình hít một hơi, gật đầu nói: “Rốt cuộc anh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng đúng không? Anh vẫn luôn muốn đi tìm cô ta đúng không!”
“Đúng vậy!” Mặc Diệu Dương cũng tức giận, anh không quan tâm gì cả, nói bậy một hồi.
An Đình Đình chỉ vào mũi anh nói “Hiện tại anh đi đi, anh cút cho tôi!”
“Đây là nhà của anh, vì sao anh phải cút chứ!” Mặc Diệu Dương không hề nhường nhịn.
Anh cho rằng mọi chuyện đã qua nên muốn giải thích. Nhưng cô thì sao, chẳng những không nghe mà còn sỉ nhục, thậm chí còn chỉ trích trong lòng anh có Cốc Nhược Lâm.
Không phải cô đang châm chọc anh bắt cá hai tay sao? Anh khốn nạn như thế sao.
“Cút thì cút, bây giờ tôi sẽ cút.” An Đình Đình ném khung ảnh ra ngoài cửa sổ.
“Loảng xoảng…” Khung ảnh đập vào cửa sổ thủy tinh rơi xuống sân.
Lúc này người hầu đang quét dọn dưới sân thì giật mình, tầm mắt nhìn đồ vật rơi xuống sân cỏ, chậm rãi đi tới. Chỉ thấy cửa sổ thủy tinh có một lỗ thủng và tiếng cãi nhau của ông bà chủ.
Đám người hầu nhìn nhau.
An Đình Đình chạy ra ngoài, đầu tiên là quay về phòng trước kia của mình.
Cô lục tung mọi thứ, mặc kệ trong ngăn tủ hay là ngăn kéo, cô lấy đồ ra rồi ném xuống đất. Cô cũng không biết mình muốn tìm cái gì.
Đúng vậy, cô phải lấy tiền. Nếu cô cút đi thì sao trên người có thể không có tiền được chứ. Còn có giấy chứng minh nhân dân, còn có… Cô vỗ trán! Đáng chết, giấy chứng minh nhân dân đang ở Thủy Sam Uyển.
Mặc kệ, nếu anh đã nói cô cút đi thì sao cô có thể ở lại.
Khi An Đình Đình từ Mặc Diệu Dương bên người gặp thoáng qua, bước qua như một cơn gió. Người đàn ông tức giận đến gân xanh nổi trên trán, hàm răng cắn chặt, dường như có thể nhìn thấy thấy dấu răng trên khuôn mặt tuấn tú.
Người phụ nữ đáng chết này! Lá gan lớn như vậy? Cô rống lên với anh lại còn nói muốn rời khỏi anh sao?
Đi thì đi! Không sao cả! Cô thích đi đâu thì đi, anh tuyệt đối không ngăn cản.
Người phụ nữ cũng không biết giữ mặt mũi cho đàn ông thì không thể cưng chiều được. Tính tình này của cô thì còn ai dám muốn nữa? Tức giận là tức giận, hoàn toàn không hề báo trước. Thậm chí cô không thèm nghe anh giải thích.
Mặc Diệu Dương suy nghĩ, không được, nếu anh đã nói cô cút đi thì hôm nay nhất định phải để cô đi. Không cút cũng được nhưng cô cần phải lập tức, lập tức, xin lỗi anh.
Thái độ phải chân thành, giọng nói mềm mại, phải thật sự chân thành!
Mặc Diệu Dương nghĩ vậy thì xoay người đuổi theo.
Quả nhiên trong phòng công chúa của An Đình Đình rối tung lên, trên mặt đất đầy áo, quần, mũ. Trong lòng anh không khỏi ‘lộp bộp’ , cô thật sự muốn đi?
An Đình Đình nghe thấy tiếng bước chân, cô biết Mặc Diệu Dương tới, nhưng cô lại không nhìn anh, càng không muốn nói với anh.
Cô tìm đồ trong đống quần áo ở trên giường, dưới mặt đất.
Cô cầm áo khoác lên nhìn phía dưới, hình như không có nên sau đó cô tức giận ném qua một bên. Lại tìm kiếm ở đống quần áo khác.
Mặc Diệu Dương im lặng đứng bên cạnh nhìn cô, cuối cùng anh vẫn không nhịn được hỏi: “Em tìm cái gì?”
An Đình Đình không phản ứng anh, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục tìm!
“Anh đang hỏi em đấy, em đang tìm cái gì?” Người đàn ông nâng giọng lên.
“Dao!” An Đình Đình giận không thể át rống lên một câu: “Em tìm dao!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!