CHƯƠNG 444: MẠNH YẾN SAN LƯƠNG THIỆN
Trong mắt Ôn Lam đột nhiên hằn lên tơ máu, nhưng cảm xúc của cô ta vẫn rất bình thường.
“San San?” Cô ta khẽ mấp máy môi, lại lẩm bẩm.
Mặc Diệu Dương nhìn vào mặt cô ta, sau khi xác định cô ta thật sự không nhớ ra chuyện gì thì đứng dậy, đi lại trong phòng: “Đúng thế, cô ấy tên San San, có lúc anh sẽ gọi cô ấy là Tiểu San. Tính cách cô ấy rất hoạt bát, hướng ngoại lại lương thiện. Sau khi tốt nghiệp đại học, để giúp đỡ anh mà cô ấy đã không chút do dự từ bỏ các môn học mình yêu thích, đăng ký vào học viện cảnh sát và trở thành cảnh sát.”
“San San đã giúp anh rất nhiều, không bao giờ so đo điều gì với anh, đôi khi anh nóng nảy, cô ấy đều chịu đựng…”
Mặc Diệu Dương nhìn về nơi xa, lặng lẽ kể lại những chuyện liên quan đến Mạnh Yến San, ánh mắt nhìn về nơi xa nhưng không có tiêu điểm, dường như đã trôi về miền ký ức xa xôi.
Anh quay đầu lại thì thấy Ôn Lam đã đặt tấm ảnh xuống, một tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.
“Ôn Lam, em sao thế?” Mặc Diệu Dương đi tới.
Một lúc lâu sau Ôn Lam mới bình thường lại, giọng nói rất yếu ớt: “Diệu Dương, không biết… vừa rồi em rất đau đầu…”
“Vậy à? Sao lại đột ngột như thế?” Mặc Diệu Dương thận trọng hỏi.
Ôn Lam lắc đầu: “Em cũng không biết, sau khi nghe anh kể những chuyện đó, em… Ơ, sao vậy?”
Mặc Diệu Dương nhìn vẻ mặt không thoải mái và sắc mặt hơi biến đổi vì đau đầu của cô ta, từ đó có thể kết luận rằng chắc chắn những sự việc cũ trong quá khứ mà anh vừa nhắc đến đã có tác dụng.
Cán cân thiên bình trong lòng anh càng nghiêng về khả năng Ôn Lam là Mạnh Yến San hơn.
Mặc Diệu Dương cất đồ đi, nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Lam: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi có chút việc.”
Động tác này Mặc Diệu Dương thường hay làm với Mạnh Yến San.
Khi Ôn Lam ngẩng đầu lên, trên vai truyền tới nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông khiến người cô ta như bị điện giật, một vài hình ảnh lạ lẫm nhưng lại như không lạ lẫm lướt qua trong đầu cô ta nhanh như chớp.
Những hình ảnh này xẹt qua cực nhanh, nhanh đến mức cô ta còn không nhìn rõ bóng đáng người đó, chỉ nhìn từ bóng lưng lờ mờ đối phương mà suy đoán người đó là đàn ông.
“Ôn Lam, em sao vậy?” Mặc Diệu Dương hỏi.
Thật ra động tác vừa rồi là anh cố tình làm vậy. Mà phản ứng của Ôn Lam càng khẳng định sự nghi ngờ trong lòng anh.
Ôn Lam ngơ ngác mười mấy giây mới bình thường lại, cô ta lắc đầu, nhíu mày nói: “Không, không có gì.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Mấy ngày này anh sẽ cử người tới bảo vệ em, nhưng… người phụ nữ kia chết rồi cũng không có ai dám làm em bị thương nữa!” Mặc Diệu Dương nói rất nhẹ nhàng, như thể một người phụ nữ đã chết với anh là điều không hề quan trọng.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Ôn Lam đột nhiên có chút khó chịu.
Là vì nguyện vọng của mình cuối cùng cũng đạt được, hay là vì cảm giác tội lỗi nào đó mà cô không thể nói ra? Cuối cùng cô gạt bỏ suy nghĩ này, nói lời chào tạm biệt với Mặc Diệu Dương.
Trần Thân bị đưa lên xe minibus, anh ta cười hỏi: “Mấy người anh em, tổng giám đốc Mặc đâu?”
Lúc này người đàn ông vừa nãy trong thang máy vẫn rất khách sáo với anh ta đột nhiên giơ tay đập mạnh vào gáy anh ta. Đối phương nhất định là người thường xuyên luyện võ, tốc độ ra tay cực kỳ nhanh.
Trần Thân chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói rồi mất ý thức.
Đến khi anh ta tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng ánh sáng lờ mờ. Anh ta nằm dưới đất, thử vặn vẹo cổ một chút nhưng vẫn còn rất đau.
Đầu ong ong như có người đang gọi anh ta.
“Anh Trần, tỉnh rồi à?” Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vọng vào tai anh ta.
Giọng nói này với Trần Thân mà nói cũng không xa lạ, anh ta quay đầu lại, bóng dáng tuấn tú của Mặc Diệu Phong xuất hiện trong mắt anh ta ở nơi cách đó không xa.
“Là anh?” Trần Thân híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Hì hì, muốn mời anh Trần đến thành phố G làm khách một lần thật không dễ dàng chút nào.” Mặc Diệu Phong mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống: “Để đón anh, lần này chúng tôi đã phải bày ra rất nhiều cách đó.”
Sắc mặt Trần Thân trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Anh có ý gì?”
“Ý gì?” Mặc Diệu Phong cười khẩy: “Muốn bày kế hại chết Đình Đình? Lá gan anh lớn đấy! đến Tang Nham còn không giết cô ấy mà anh lại dám tự làm trái ý của chủ nhân? Tôi thấy anh đúng là chán sống rồi!”
Mặc Diệu Phong nghiến răng nghiến lợi nói lời này, cứ như thể Long Đình Đình thật sự vì người đàn ông này mà chịu đau khổ, tổn thương vậy. Nhưng với Mặc Diệu Phong mà nói, những người muốn làm hại cô thì chỉ có một kết cục, đó là chết!
Anh vẫy tay, mấy người đàn ông mặc đồ như vệ sĩ bước vào, xông đến đấm đá Trần Thân tới tấp. Sau mười phút trừng phạt, Trần Thân đã bị đánh sưng mặt.
“Phì!” Trần Thân phun ra một ngụm máu, nằm trên đất thở hổn hển, cười lớn: “Haha… đã lắm!”
“Ừm, tôi cũng thấy rất đã!” Mặc Diệu Phong khẽ nhướn mày rồi gật đầu.
Trần Thân thở hổn hển, cởi cúc áo sơ mi, chống người ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng.
Mặc Diệu Phong hờ hững liếc nhìn anh ta, tao nhã nhấp một ngụm cà phê: “Anh Trần, anh có thích món quà gặp mặt này không? Anh có vẻ rất thích nhỉ, còn cười cơ mà. Tôi rất thích tính hài hước của anh Trần đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!