CHƯƠNG 467: SỰ QUẤY NHIỄU CỦA BÁNH BAO SỮA
Trong tình huống này bà Cốc lập tức trở nên ngượng ngùng, vô cùng lúng túng không biết phải làm gì.
Long Đình Đình giải vây: “Mẹ Dung nói đúng đấy, con thật sự chỉ quen ăn đồ mà bà ấy nấu thôi, vì thế lần sau dì không cần phiền phức như vậy nữa”.
Mặc dù Cốc Nhược Lâm và Long Đình Đình có ân oán tình thù, nhưng cô biết dù sao mẹ của của Cốc Nhược Lâm cũng là người lớn tuổi, có rất nhiều chuyện bà ta cũng không tham gia vào, đoán chừng bà ta cũng không hề hay biết sự tình, vì thế thái độ đối với bà ấy phải tôn kính biết chừng mực.
Mà cả quá trình Mạc Ninh Thanh đều đang chơi đùa với bé con, căn bản không còn tâm tư để ý đến người phụ nữ này.
Bà Cốc nghe xong, trên mặt hiện ra sự buồn rầu, nói ra giống như để người khác nghe lại giống như đang lẩm bẩm một mình: “Đúng vậy, con người đều quen ăn loại thức ăn do người nào đó nấu ra, lúc trước chồng tôi cũng quen ăn đồ ăn tôi nấu, nhưng mà hiện tại…”
Nói đến đây, giọng của bà ta trở nên nghẹn ngào.
Mạc Ninh Thanh nhướn mày nhìn nhau với Long Đình Đình. Người phụ nữ này có âm mưu gì? Lẽ nào đến để cầu xin thay cho Cốc Kiến Bân? Đây là việc không thể thương lượng được.
Cô nghĩ một hồi cười nói: “dì à, dì cũng đừng buồn phiền quá, đã là người chỉ cần là người trưởng thành đều sẽ phải trả giá cho những việc mà mình làm, nếu không thì thế giới này đã loạn hết lên rồi, dì nói có phải không.”
Mạc Ninh Thanh là đang muốn nhắc nhở khéo bà Cốc, chồng của bà ta rơi xuống đáy vực như này hoàn toàn là kết quả quả ông ta tự mình chuốc lấy tai họa, không thể trách bất kì ai.
Bà Cốc sau khi nghe thấy những lời này cũng chỉ biết cười ngượng ngùng.
Đang nói chuyện thì Mặc Diệu Dương bước vào.
Trong khoảng thời gian này, Mặc Diệu Dương mỗi tối đều sẽ đến bệnh viện ở bên cạnh bảo vệ, đương nhiên phòng là dành cho Mạc Ninh Thanh và Long Đình Đình, anh tự mình ngồi ở hàng ghế dựa bên ngoài, ban ngày mới rời đi để giải quyết công việc.
Đã liên tiếp như thế một tuần rồi.
Mặc Diệu Dương bước vào nhìn thấy bà Cốc, nụ cười trên mặt có chút lạnh lẽo, nhưng ngoài miệng vẫn là chào hỏi: “Dì à, sao lại đến đấy rồi”.
Trong những câu chữ này, Mặc Diệu Dương cố ý nhấn mạnh từ “lại” mang theo cảm giác khó chịu ở bên trong.
Bà Cốc càng trở nên lúng túng: “Đây không phải là đến xem xem sức khỏe của Đình Đình đã đỡ chút nào hay chưa sao? Dì tự tay xuống bếp nấu cho con bé một nồi canh gà, nhưng lại đến chậm một bước, Đình Đinh đã ăn mất rồi”
Thì ra là vậy. Mặc Diệu Dương gật đầu: “Lần sau dì không cần phiền phức như vậy, mọi đồ ăn của Đình Đình là do mẹ Dung phụ trách, dì không cần nhọc lòng”
“Ôi, được rồi” bà Cốc gật đầu, sau đó dường như nhớ ra điểu gì nói: “Ôi, mải nói chuyện với mọi người, dì suýt nữa quên Nhược Lâm đến giờ vẫn chưa ăn tối nữa, vậy tôi đi trước nhé.”
Nói xong liền muốn rời đi
“a… dì ơi, chờ một chút” Mạc Ninh Thanh bỗng mở lời
Cô đi mấy bước đến bên giường, cầm lấy bình giữ nhiệt dúi vào tay của bà Cốc: “Dì à cái này dì vẫn mang về thì hơn, bọn con đều ăn cả rồi, để nó ở đây cũng lãng phí, mau mang về cho cô Cốc dùng đi ạ.”
“Cái này… cô Mạc, đây là canh tôi đích thân làm cho Đình Đình đấy”
Mẹ Dung cậy có Mặc Diệu Dương ở đó giọng có chút lớn nói: “mợ hai của chúng tôi ăn không quen, bà vẫn là mang về cho người nào ăn quen thì hơn.”
Bà Cốc không còn cách nào khác đành cầm bình giữ nhiệt xám xịt ra về.
sau khi cửa phòng đóng lại, mẹ Dung liếc nhìn về phía của bà Cốc đi nói thầm: “Ai mà thèm đồ ăn mà bà nấu” bà ta nói những lời này, mắt đang liếc về phía cửa, nếu không phải do Đình Đình quen rồi biểu cảm này thật khiến người khác sợ hãi.
Cô cười lắc đầu bất đắc dĩ.
Một đêm yên bình, ngoại trừ việc bé con đói rồi khóc lóc vào lúc nửa đêm ra, những thứ khác vẫn xem như là tốt.
Hai người phụ nữ đều là lần đầu chăm sóc bé con, có thể nhìn thấy là hơi luống cuống, mà Mặc Diệu Dương lại không hiểu mấy thứ này, anh có chút đau đầu.
Nhỏ như vậy, lại mềm mềm khiến anh không dám dùng sức sờ vào, chỉ sợ lực của bản thân mạnh một chút sẽ làm đau con.
Bánh Bao Sữa kêu lên khiến cho hai người lớn quay như chong chóng, Long Đình Đình vẫn còn ở cữ không thể xuống giường, có bận như nào cũng không giúp nổi.
Vào lúc này bọn họ đều hối hận rồi.
Trước khi mẹ Dung rời đi muốn ở lại giúp Đình Đình chăm sóc Bánh Bao Sữa, nhưng mà Long Đình Đình, Mạc Ninh Thanh bao gồm cả Mặc Diệu Dương đều một lời từ chối
Lúc đó bọn họ đều cảm thấy chỉ một bé con nhỏ nhỏ này chẳng lẽ bọn họ không giải quyết nổi sao
Mẹ Dung thấy bọn họ tự tin như vậy cũng không nghĩ ngợi nữa mà quay trở về.
Thế nhưng bây giờ là nửa đêm, cũng không thể gọi mẹ Dung đến, sau khi náo loạn cả bệnh viện Bánh Bao Sữa cũng xem như thoải mái mà ngủ rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Ninh Thanh thở ra nói với Long Đình Đình: “Đình Đình, ngủ thôi, tớ buồn ngủ chết đi được.”
Mặc Diệu Dương sờ lên đầu của Long Đình Đình mà quầng thâm mắt của anh càng lộ ra rõ: “Em ngủ trước đi, nếu con khóc anh sẽ vào bế con ra ngoài.”
“Như vậy không được, bên ngoài lạnh, bé con hiện tại nhỏ như vậy, thể chất yếu ớt, rất dễ nhiễm lạnh” Long Đình Đình đau lòng nói.
Mặc Diệu Dương lại nghĩ: “Vậy anh sẽ ở đây ôm con ra hành lang, dỗ dành con, ngày mai vẫn nên gọi mẹ Dung đến thì hơn.”
“Mẹ Dung lớn tuổi rồi, hay thuê vú nuôi thì hơn, đúng rồi em đến giờ vẫn chưa có sữa, bé con cứ ăn sữa ngoài cũng không tốt, nhanh chóng tìm một bà vú đến đi.”
Mặc Diệu Dương gật đầu: “ừm, anh biết rồi, em ngủ đi” nói rồi cúi người xuống hôn vào trán của cô.
Mạc Ninh Thanh thấy thế liền quay mặt đi, loại cẩu lương này cô cự tuyệt ăn!.
Hôm sau mới sáng sớm, bà Cốc như âm hồn bất tán lại xuất hiện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!