CHƯƠNG 503: THOÁT CHẾT
Sau khi Ôm Lam thấy anh ta đi ra ngoài, thần sắc trên mặt mới dịu bớt, sau đó cô ta để khẩu súng trong tay xuống.
Đột nhiên! Cửa lớn bị người bên ngoài bất ngờ đẩy ra, cô ta tức giận đưa tay cầm khẩu súng lên.
“Nằm xuống!” Vân Lang hét to một tiếng liền nhào về phía cô ta.
Hai người cùng lúc ngã ra sàn nhà. Vân Lang chạm vào vết thương trên cánh tay của cô ta, khiến cô ta cả người đau nhói một trận. Đang muốn ra tay xử anh ta, một loạt tiếng súng phằng phằng phằng vang lên!
Đây là tiếng của súng máy!
Vân Lang ôm chặt lấy cô ta, sau khi lăn một vòng trên đất, ngẩng đầu nhìn cửa sổ làm bằng gỗ. Mặc kệ sự giãy giụa của Ôn Lam, cánh tay rắn chắc ôm chặt eo của cô ta, thân thể vọt lên, hai người từ cửa sổ nhảy ra.
Mưa to vẫn tiếp tục rơi, Vân Lang nắm tay của Ôn Lam, đi xuyên qua khu rừng. Tiếng súng đằng sau không ngừng vang lên.
Nước mưa hòa vào trong bùn đất, khiến hai người từ đầu đến chân đều ướt sũng…
Hang đá đối diện biển có một cái hồ trong vắt nhìn thấy đáy, đối diện hồ nước là thác nước vắt ngang. Trong hồ nước, làn da trắng nõn của cô gái lộ ra dưới ánh mặt trời sau mưa.
Ánh nắng chiếu lên làn da của Ôn Lam, trên làn da trắng như sữa bò của cô ta mạ một tầng ánh vàng nhạt nhàn.
Trên bờ cách đó không xa, có một đống lửa đang cháy. Trên giá gỗ hai bên, đang hông khô một vài thứ. Vân Lăng ngồi bên cạnh đống lửa, mắt nhìn nàng tiên cá xinh đẹp trên mặt nước.
Tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng đã là cảnh tượng tuyệt đẹp khiến người ta không rời nổi mắt!
Ôn Lam ngoảnh đầu, tức giận lườm anh ta, lạnh lùng nói: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”
Vân Lang hăm dọa, sau đó vội vàng ngoảnh mặt đi. Trái tim của cô gái này, thật sự là ác độc.
Màn đêm phủ xuống, bầu trời đầy sao.
Ôn Lam nghỉ ngơi dưới lớp cỏ khô Vân Lang dựng tạm, mà anh ta vẫn canh ở bên ngoài đóng cổ khô.
Anh ta nói: “Cô có dự định gì không?”
Ôn Lam cụp mắt, nói: “Chuyện của tôi anh bớt xen vào!”
Vân Lang nhíu mày, có hơi nổi giận nói: “Vừa rồi những người đó chính là đi cùng cô, bọn họ muốn giết cô, lẽ nào cô không nhìn ra hay sao?”
Ôn Lam cụp mắt, không có trả lời.
Vân Lang khẩn trương, đứng dậy muốn đi về phía về cô ta: “Cô có nghe tôi nói không hả?”
“Đứng lại!” Ôn Lam lúc này đột nhiên mở mắt, tức giận trừng mắt với anh ta, nói: “Còn tiến thêm một bước, tôi chặt chân của anh!”
“…” Trong lòng Vân Lang là một trận lửa giận.
Cô gái này không nên cho cô sắc mặt tốt, nếu không cô ta thật sự tưởng mình có thể một mình chống cả thiên hạ!
“Anh làm cái gì? Buông tôi ra!” Ôn Lam chật vật đứng dậy muốn đuổi anh ta ra.
Vân Lang hung hăng đè cô xuống thân, bá đạo cố định tứ chi của cô ta, đáy mắt lộ ra ý cười tà mị. Cánh tay khẽ động, ‘xoẹt…’, vốn dĩ quần áo trên người Ôn Lam đã rách nát rồi, trong nháy mắt ở không trung trở nên nát vụn.
Quần áo bay trên không trung rồi rơi xuống, mắt của Ôn Lam trợn tròn. Tay đưa lên tát anh ta.
Vân Lang lần nữa túm lấy tay của cô ta, đè trên đỉnh đầu.
“Cô không phải luôn cảm thấy tôi là người xấu hay sao? Lần này tôi xấu triệt để xem sao!” Dứt lời, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên đôi môi run rẩy của cô ta.
Một đêm dài đằng đẵng…
Trời sáng. Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở trên tán cỏ khô, chiếu lên người và mặt của Vân Lang.
Anh ta nhíu mày, đưa tay che mặt. Đợi sau khi thích ứng được, anh ta dần dần mở mắt. Khi anh ta đưa tay sang bên cạnh, muốn ôm cô gái đó vào lòng, bên cạnh đã trống trơn.
Mắt lập tức mở ra quay sang nhìn, bên cạnh đâu còn bóng dáng của cô gái đó.
Đáng chết! Lại để cô ta chạy thoát rồi!
Nhưng, bản thân thế nào lại ngủ say như thế? Ngủ mà không biết cô ta đã rời khỏi từ khi nào. Anh ta nghi hoặc, ngoảnh đầu, bèn nhìn thấy đống lửa bên cạnh đã tắt, rải lả tả một ít bột phấn màu trắng.
Vân Lang đứng dậy, đi tới, ngồi xổm xuống, ngón tay nhón một ít bột phấn màu trắng lên, sau đó đưa lên mũi ngửi. Cái này dường như là một loại bột phấn đặc chế khiến người ta ngủ say không tỉnh. Chỉ là mùi này sau khi tản ra, người ngủ say sẽ tự động tỉnh lại.
Lẽ nào… tối qua anh mơ màng cảm thấy cô gái bên cạnh muốn dậy. Sau khi tay giữ eo của cô ta, liền nghe thấy cô ta nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” Sau đó, sau đó mới buông ra.
Bây giờ nghĩ lại, cô quá nửa là vào trong lúc đó bỏ bột phấn khiến anh ta ngủ say.
Nói không tức giận là điều không thể, nhưng Vân Lang trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, bất luận là chân trời góc bể, anh ta đều có thể tìm được cô!
Xuôi theo con đường ban đầu, đi đến ven biển.
Quả nhiên, chỗ lúc đầu anh ta giấu xe, chiếc xe đã được lái đi rồi. Mà căn nhà gỗ nhỏ đó đã bị phá hủy, giống như một đống đổ nát.
Nhưng, không biết tại sao, Vân Lang đột nhiên có hơi không nỡ.
Trong căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ này có một số thứ anh ta không nỡ vứt bỏ…
Bệnh viện thành phố G.
Long Đình Đình tỉnh lại, mở mắt ra.
Mặc Diệu Dương túc trực ở một bên vội vàng đi tới, hỏi han: “Bé cưng, vẫn ổn chứ?”
Long Đình Đình lắc đầu, lông mày nhíu mày lại muốn ngồi dậy. Nhưng, vừa cử động mới biết không tiện.
“Cánh tay của em bị thương, tạm thời đừng động đậy.” Mặc Diệu Dương giải thích.
“Ông ngọai đâu? Vân Lang đâu? Bọn họ đều không sao chứ.” Long Đình Đình lập tức hỏi an nguy của người khác.
Mặc Diệu Dương thở khẽ một hơi, gật đầu, nói: “Yên tâm đi, bọn họ đều không sao. Ông ngoại bây giờ đã trở về nhà tổ rồi, đợi điều tra rõ chuyện này anh mượn đường bay, dùng máy bay tư nhân đưa ông trở về, như thế mới có thể đảm bảo sự an toàn tuyệt đối.”
Long Đình Đình nghe vậy thì gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!