CHƯƠNG 504: TRẦN THÂN THẬT GIẢ
Long Đình Đình đưa tay, nắm lấy bàn tay to của Mặc Diệu Dương. Dịu dàng nói: “Diệu Dương, em không tin San sẽ làm như thế. Tin tưởng em, cô ấy sẽ không làm như thế.”
“Chúng ta cũng phải tin tưởng cô ấy.” Long Đình Đình nói rồi, khẽ khàng sờ đầu ngón tay của anh.
Sự dịu dàng độc nhất trên người cô, giống như nước suối mùa xuân, nhẹ nhàng chảy, róc rách chảy vào lòng bàn tay của anh, nhanh chóng lan tỏa sự ấm áp ra cả người anh.
Mặc Diệu Dương ngoảnh đầu, bàn tay to lật ngược nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đem bàn tay nhỏ của cô bao bọc trong lòng bàn tay dày rộng của mình.
“Bé yêu, anh đương nhiên sẽ không tin San sẽ đối với chúng ta như thế. Anh chỉ là đang nghĩ, làm sao xử lý tên khốn Tang Nham đó!”
Long Đình Đình gật đầu: “Tang Nham quả thật là tên khốn, vì để thoả mãn dã tâm biến thái của mình, hy sinh nhiều mạng người vô tội như thế, hơn nữa còn cứ tiếp diễn, cứ âm mưu ở trên người của phụ nữ. Người như thế nếu như không bị trừng phạt, thiên lý bất dung! Có điều, Diệu Dương. Trước mắt chuyện chúng ta phải làm là tìm được San. Nếu không, cô ấy mãi mãi trở thành công cụ giết người cho Tang Nham, cuối cùng sẽ bị giết!”
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương tối lại, nói: “Đến lúc để Trần Thân ra trận rồi.”
Long Đình Đình lại cảm thấy có hơi khó khăn, cô khó xử nói: “Nhưng Trần Thân bây giờ đã không thể nói chuyện nữa, chúng ta phải làm sao mới có thể khiến Tang Nham lùi lại chứ? Hoặc, ngộ nhỡ anh ta biết Trần Thân đã trở thành phế vật, em đoán chắc với tính cách ngông cuồng tự đại của anh ta, chắc chắn sẽ không nuốt được cục tức này. Chỉ sợ là trả thù chúng ta một cách điên cuồng hơn.”
Phân tích của Long Đình Đình một chút cũng không sai.
Tang Nham quả thật là tên tự phụ lại kiêu ngạo! Đời này đã tạo ra được vô số thành tựu ở nước ngoài, dần dần bành trướng dã tâm muốn thôn tính mấy nước nhỏ ở xung quanh. Tóm lại cảm thấy mình là hy vọng duy nhất của gia tộc, có thể chiếm được mảnh đất rộng lớn béo bở như nước T.
Loại người này, trong mắt không chứa nổi sự khinh thường và uy hiếp! Một khi bị nghi ngờ, tất sẽ điên cuồng trả thù! Người như thế, một khi đã điên cuồng, chỉ sợ không dễ thu thập.
Mặc Diệu Dương cũng gật đầu, nhưng trên mặt của anh, không hề có một chút thần sắc lo lắng. Ngược lại giống như có một loại tự tin đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Long Đình Đình nghi ngờ trong lòng. Lẽ nào anh đã nghĩ ra đối sách rồi sao? Cái này cũng quá nhanh rồi, tại sao cô không có nghĩ ra chứ.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cô hỏi: “Diệu Dương, anh dự định như thế nào?”
Mặc Diệu Dương đưa tay, khóe môi rõ ràng mang theo nụ cười ẩn nhẫn, lại còn cố tỏ vẻ hỏi: “Em thật sự muốn biết sao?”
Long Đình Đình khẽ cắn môi dưới. Người đàn ông đáng chết này, đã là lúc nào rồi còn cố tỏ vẻ thần bí.
“Được thôi, nói cho em biết.” Mặc Diệu Dương mỉm cười, sau đó nói với ra ngoài cửa: “Vào đi.”
Long Đình Đình nghi ngờ nhìn anh, rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Lời của người đàn ông vừa dứt, cánh cửa liền bị người ta đẩy từ bên ngoài ra, một người đàn ông đi vào. Đi đến trước mặt bọn họ, hơi cúi người, nói: “Cậu hai, mợ hai!”
Giọng nói này… Long Đình Đình ngước mày lên nhìn, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thật sự bị dọa giật mình!
Vậy mà là Trần Thân! Anh ta sao lại có thể nói chuyện rồi? Nhưng, cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy lưỡi của anh ta bị cắt xuống. Hơn nữa, anh ta sao đột nhiên cung kính với mình và Mặc Diệu Dương như vậy?
Điều này không phù hợp với tính cách của anh ta! Lẽ nào, Trần Thân đã bị thủ hạ của Mặc Diệu Dương thuần phục? Nhưng, cái lưỡi này thì giải thích thế nào?
Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, sau đó nói với Long Đình Đình: “Anh ta không phải là Trần Thân thật!”
“…” Long Đình Đình sững sờ!
Thì ra là thế thân. Nhưng thế thân này cũng quá giống rồi. Thật sự so với người thật còn thật hơn.
Vẻ ngoài, vóc dáng của một người đều có thể sửa. Nhưng, giọng nói không giống. Bởi vì giọng nói của con người là ông trời ban cho một người trừ vẻ ngoài, một đặc trưng khó lòng thay đổi.
Mà người trước mắt này, trừ vẻ ngoài, vóc dáng, thần sắc giống hệt ra, thậm chí ngay cả giọng nói cũng giống. Hoàn toàn nghe không ra bất kỳ sự khác biệt nào.
Long Đình Đình ngây ra, Mặc Diệu Dương nói: “Cái này sau này sẽ giải thích với em. Anh định dùng anh ta thâm nhập vào nội bộ của Tang Nham, anh tin, lấy độ tin tưởng của Tang Nham đối với anh ta, không cần bao lâu thì có thể hoàn toàn giải quyết được Tang Nham.”
Long Đình Đình gật đầu. Thật ra có hơi không dám tin vào mắt của mình, mắt của cô không ngừng di động nhìn người đứng trước mặt mình, khẽ mỉm cười với người đàn ông đó.
“Diệu Dương, người như này… anh ở đâu tìm được?”
“Làm ra.” Anh nhàn nhạt nói.
“Làm ra sao? Có ý gì?” Long Đình Đình có hơi mơ hồ.
Mặc Diệu Dương xua tay, nói với người đó: “Anh ra ngoài trước đi, tận lực bảo vệ bản thân cho tốt, tạm thời đừng bị để người ta phát hiện.”
Người đó gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cậu hai.” Dứt lời, lại gật đầu với Long Đình Đình sau đó mới xoay người rời khỏi. Toàn bộ quá bình không hề có thái độ kiêu ngạo, không có một chút cẩn trọng.
Long Đình Đình hơi cong môi, cũng lập tức đáp lễ.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, ôm eo của cô, đỡ cô dậy. Sau đó, lại từ một bên lấy một chiếc gối mềm tới, để đằng sau eo Long Đình Đình, để sống lưng và phần bụng của cô có thể dựa một cách thoải mái.
Sự chu đáo của anh khiến trái tim của Long Đình Đình dâng lên một sự ấm áp.
“Bé yêu, người này là người của chúng ta, từ nhỏ đã luôn đi theo nhà họ Mặc.” Mặc Diệu Dương ngồi ở bên giường, nắm tay của cô, để trong lòng bàn tay của mình mà chơi đùa: “Một cơ hội ngẫu nhiên, anh và anh ta khi nói chuyện, phát hiện giọng của anh ta rất giống với Trần Thân. Lúc đó anh cũng chỉ là nói đùa vài lời, cũng không có nghĩ sâu xa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!