CHƯƠNG 539: PHỤ NỮ CHỈ QUẢN CHUYỆN TRONG NHÀ
Quả thật trong phòng khách của nhà chính có khoảng bảy tám người kéo nhau đến, đều là họ hàng thân thích của nhà họ Cốc.
Do mẹ Cốc đứng đầu, chảy nước mắt nước mũi mà khóc lóc kể lể với Mặc Viên Bằng.
“Ông cụ Mặc, ngài cũng nhìn Lâm Lâm nhà chúng tôi lớn lên mà. Bây giờ, chuyện của nó và Diệu Dương bị phóng viên và truyền thông đưa ra ánh sáng, ngài bảo Lâm Lâm nhà chúng tôi còn có mặt mũi nào đi gặp người khác đây.”
Lúc này, Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh đã ra đến bên ngoài. Mà Long Đình Đình cũng trùng hợp nghe thấy câu nói này của mẹ Cốc, lời này có ý gì đây?
Không có mặt mũi nào đi gặp người khác vậy thì không đi gặp nữa! Mặc Diệu Dương có gia đình có vợ còn có cả con, vậy mà cô ta vẫn cứ dính vào, chẳng phải kết quả xấu này do chính cô ta gây nên sao.
Long Đình Đình khẽ cười, chìa tay huých vào người Mạc Ninh Thanh, ra hiệu cô ấy tạm thời đừng đi vào.
Mạc Ninh Thanh tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu.
Mẹ Cốc khịt khịt mũi, lau nước mắt, nói: “Ông cụ Mặc, con bé Lâm Lâm này… cũng là số khổ. Khi còn nhỏ, nó và Diệu Dương lớn lên bên nhau, nhìn ra được Diệu Dương cũng vẫn luôn thích nó, nếu không sao lâu như vậy rồi mà hai người còn chưa cắt đứt được.”
Mặc Viên Bằng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trong tay cầm một cây gậy chống đầu rồng được chế tạo từ gỗ lim. Nghe thấy lời nói của mẹ Cốc, khẽ gật đầu.
Mẹ Cốc tiếp tục nói: “Năm đó, nói trắng ra là, nếu không phải vì con bé Long Đình Đình kia, sao Lâm Lâm nhà chúng tôi lại rời xa Diệu Dương chứ? Hơn nữa, Lâm Lâm nhà chúng tôi còn cản một súng cho người phụ nữ kia. Nhưng cô ta thì sao? Không những không cảm ơn, mà còn cướp mất người Lâm Lâm thích.
Người phụ nữ như vậy, ngay từ đầu đã thua Lâm Lâm nhà chúng tôi về mặt đạo đức rồi. Ông cụ Mặc, sao ngài lại quyết định cho cô ta làm mợ hai nhà họ Mặc chứ. Cơn giận này, đừng nói là Lâm Lâm, ngay cả tôi cũng không phục!”
Hay cho một câu ‘ngay từ đầu đã thua về mặt đạo đức rồi’.
Mẹ Cốc đúng là điển hình của tránh nặng tìm nhẹ, Cốc Nhược Lâm ngấm ngầm làm bao nhiêu việc bẩn thỉu bỉ ổi, chẳng lẽ mắt bà ta mù rồi!
Long Đình Đình nắm chặt hai tay, cũng không nổi giận.
Cô không thể lại lỗ mãng giống như trước kia nữa, rõ ràng là đối phương có chuẩn bị mà đến, cô nhất định phải gặp chiêu phá chiêu mới được!
“Bây giờ, từ hành động của Diệu Dương, chúng ta đều có thể thấy được, Diệu Dương vẫn còn yêu Lâm Lâm nhà chúng tôi. Còn Long Đình Đình, chỉ là đầu óc Diệu Dương nóng lên mới nhất thời xúc động. Ông cụ Mặc, ngài không có ý định cân nhắc lại cuộc hôn nhân này sao!”
Trong lòng Mặc Viên Bằng nổi giận đùng đùng!
Nhưng mà xét đến cùng, người sai trong chuyện này vẫn là đàng trai. Vả lại, đối mặt với một người phụ nữ khóc sướt mướt, sao ông cụ có thể nói ra lời quá đáng được chứ?
Ông cụ có ý tốt nhắc nhở, nói: “Diệu Dương và Đình Đình đã kết hôn từ lâu rồi, bọn họ còn có con, nó mang dòng máu của nhà họ Mặc chúng tôi!”
Mẹ Cốc nghe vậy, chợt dừng lại, dường như không biết nên nói cái gì. Hơi nghiêng người, bà ta nói: “Kết hôn rồi thì không thể ly hôn sao? Người phụ nữ kia làm nhiều việc xấu, nhiều lần hãm hại Lâm Lâm nhà chúng tôi như vậy. Chẳng phải Lâm Lâm và Diệu Dương cũng do chính tay cô ta chia rẽ đó sao.
Bây giờ, Diệu Dương hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của cậu ta mới đúng. Còn đứa bé… nhất định phải giữ lại ở nhà họ Mặc, dù sao trong người nó mang dòng máu của nhà họ Mặc. Tôi tin tưởng, Lâm Lâm sẽ không để ý.
Còn người phụ nữ kia, vẫn là…”
“Bác Cốc, bác hở một tiếng là người phụ nữ kia, rốt cuộc người bác nói là ai vậy?” Đột nhiên Long Đình Đình lên tiếng nói, khẽ mỉm cười đi vào.
Sau khi đi vào, đầu tiên là dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người từng người nhà họ Cốc. Ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti, không nóng không giận. Vừa mang theo một chút kính trọng, lại xen lẫn một chút cao ngạo.
Bây giờ thân phận của cô là mợ hai nhà họ Mặc. Khoác lên danh phận này, sao có thể để cho người khác coi thường.
Ánh mắt Long Đình Đình lại thay đổi, khi quét qua khuôn mặt mẹ Cốc, nhìn thấy trên mặt bàn trước mặt mẹ Cốc trống rỗng. Lông này lập tức nhăn lại, nói với người giúp việc: “Có khách đến nhà, mấy người không biết dâng trà à? Sơ suất như vậy, đây là đạo đãi khách của nhà họ Mặc chúng ta sao?”
Người nhà họ Cốc đến rất đột ngột, đừng nói là những người giúp việc kia, thậm chí ngay cả Mặc Viên Bằng cũng quên mất chuyện dâng trà này. Lúc này Long Đình Đình dùng giọng điệu mang theo tức giận mơ hồ nhắc nhở, tất nhiên mấy người giúp việc đều cẩn thận vội vàng dâng trà.
Làm như vậy, thân phận mợ chủ của Long Đình Đình cũng được lộ ra một cách tự nhiên.
Cô ngồi xuống đối diện mẹ Cốc, chìa tay chỉ nước trà trước mặt, nói: “Mời uống trà.”
Mẹ Cốc vốn rất chán ghét Long Đình Đình này, mà bây giờ trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ như gió mây càng khiến cho bà ta sinh lòng tức giận. Bà ta lên mặt, ra vẻ người bề trên, nói: “Mợ hai, tôi đang nói chuyện cùng ông cụ Mặc, cô chỉ là con cháu, lỗ mãng xông đến như vậy, không cảm thấy mình không có quy củ sao!”
Long Đình Đình mỉm cười, có lòng tốt nhắc nhở: “Ông nội tuổi tác đã cao, trong nhà đã sớm giao cho Diệu Dương toàn quyền xử lý rồi. Ông gặp bác, cũng chỉ coi bác là khách mà lịch sự tiếp đón mà thôi. Bây giờ, Diệu Dương không ở nhà, đương nhiên mợ chủ tôi đây phải ra mặt tiếp đón rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!