CHƯƠNG 577: CHỦ ĐỘNG ĐI TÌM ANH ẤY
Dưới sự sắp xếp của Lôi Kinh Vũ, Cốc Nhược Lâm đã được xuất viện.
Đúng như Lôi Kinh Vũ dự đoán, trong khoảng thời gian này, Mặc Diệu Dương chưa bao giờ về thăm nhà họ Mặc mà ngược lại sẽ tới nhà họ Cốc ở vài ngày. Nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, thành phố G một lần nữa bước vào mùa đông.
Trước ngày đầu năm mới, ông cụ Mặc bảo Mặc Diệu Dương về nhà ăn tối cùng với gia đình, nhưng Mặc Diệu Dương lại từ chối nói bản thân anh không có thời gian, lấy lý do vì công ty quá bận nên cự tuyệt.
Ông cụ Mặc tức tới nổi ném văng điện thoại.
Long Đình Đình đứng ở bên cạnh thấy được, trong lòng rất khó chịu, ông cụ nhớ cháu trai nhưng bởi vì cô…Mới khiến Mặc Diệu Dương ngay cả nhà họ Mặc cũng không muốn trở về?
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối pha lẫn vẻ thống hận trên gương mặt ông cụ, trong lòng của Long Đình Đình không rõ tư vị gì. Lúc trở về Thủy Uyển Sam thì lập tức nói suy nghĩ của cô cho mẹ Dung nghe.
Mẹ Dung nghe xong thì gật đầu đồng ý: “Đình Đình à, mợ nói đúng lắm, tôi đã sớm khuyên mợ rồi, nhiều ngày nay cậu hai cũng không có trở về, mợ cũng nên đi nhìn xem đi. Như vậy đi, ngày mai đi luôn đi, tôi đã coi qua rồi, ngày mai chính là ngày tốt…”
Lải nhãi một hồi…Mẹ Dung cũng đã nói xong, trong nhất thời Long Đình Đình cảm thấy được mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, không nên thảo luận chuyện này với mẹ Dung.
Cô giữ thái độ muốn bàn chuyện nhưng mẹ Dung lại cảm thấy cô nhất định phải chắc chắn đi tìm Mặc Diệu Dương.
“Stop stop stop…Stop đi, mẹ Dung à…Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi xem một chuyến. Cố gắng nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy tết nguyên đán nên về nhà ăn cơm đoàn viên với ông nội.”
Long Đình Đình thực sự không thể chịu được phương thức khuyên bảo mà hệt như đang tụng kinh của mẹ Dung, hai tay bỏ lên đầu…Đầu hàng vô điều kiện.
Thời tiết ngày mai đúng là rất tốt, có thể nói là mặt trời sáng lạn. Nhưng mà, Long Đình Đình vẫn khoác lên người một chiếc khăn choàng cổ màu trắng kem, sau khi lên xe thì lập tức lái về hướng biệt thự nhà họ Cốc.
Không khéo một điều là Mặc Diệu Dương không có ở đó. Bởi vì Long Đình Đình không thấy xe của Mặc Diệu Dương, cô đứng ở của một lúc, thật sự không thể mở miệng gọi cửa.
Cô dặn tài xế, bảo anh ta đi chuyển lời một tiếng.
Sau khi tài xế quay lại thì Long Đình Đình và tài xế trở về.
Cũng không biết mấy người ở nhà họ Cốc có chuyển mấy lời này của cô cho Mặc Diệu Dương hay không, cô cảm thấy bản thân làm tới bước này là đã đủ lắm rồi. Về phần những chuyện khác, không phải là chuyện cô nên lo lắng.
Nghĩ đợi đến đầu năm sau, cô mang theo Bánh Bao Sữa đến Hải Thành sống một thời gian, khi cơn giận của ông cụ nguôi ngoai, thì cô sẽ nói chuyện tới chuyện hôn nhân với Mặc Diệu Dương.
Trước mắt mà nói, có lẽ ly hôn sẽ là cách giải giải thoát cho nhau.
Ai mà biết, buổi chiều ngày thứ ba, Mặc Diệu Dương thật sự trở lại. Đương nhiên anh không tới Thủy Sam Uyển mà là đi gặp Mặc Viên Bằng, người làm không ngừng nói tin tức này cho Long Đình Đình nghe.
Không biết vì sao lại như vậy, có lẽ trong lòng quá thất vọng nên sau khi Long Đình Đình nghe được tin tức này, trong lòng bình tĩnh như hồ nước đọng, không có chút gợn sóng nào.
Cô mỉm cười nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Người làm này vẫn còn là một cô nhóc mới tròn hai mươi tuổi, thấy tình huống như vậy, kinh ngạc nói: “Mợ hai à, cậu hai trở về đó, sao mợ…Không muốn đi xem hả?”
“Anh ta lớn như vậy rồi, có cái gì đẹp đâu mà xem? Cũng không phải đứa con nít, chẳng lẽ không biết chăm sóc bản thân mình hay sao.” Tâm trạng và giọng điệu của Long Đình Đình vẫn luôn rất bình tĩnh.
Lúc này, Bánh Bao Sữa ở một bên gào khóc, Long Đình Đình duỗi tay ra, vỗ về thân thể của bé con đang sợ hãi, ánh mắt cưng chiều nhìn bé con, nói: “Bây giờ Lỗi Lỗi mới là người cần mẹ nhất.”
“Nha y y…” Hình như bé con kia nghe hiểu cô nói cái gì nên cười vui vẻ tới hoa chân múa tay.
Anh ta trở về thì cứ trở về đi, dù gì thì cô cũng không muốn đi gặp anh, càng không hy vọng anh sẽ tới Thủy Sam Uyển. Chỉ cần anh ngoan ngoãn hiếu kính với ông nội, cũng coi như đó là một loại hiếu thảo với ông nội đi, còn cô và Bánh Bao Sữa, nếu đã không có người cha này thì sẽ chăm sóc lẫn nhau mà sống tốt.
Nhưng mà, đột nhiên Mẹ Dung hét lên một tiếng, sợ tới mức khiến cái chén trong tay của Long Đình Đình suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mẹ ung đang hốt hoảng chạy tới: “Đình Đình à…Đình Đình, tôi nói mợ tới đó sẽ có tác dụng mà…Cậu hai đã trở về rồi kìa.”
“Mẹ nói cái gì?” Trong lòng Long Đình Đình hoảng hốt nhưng trên mặt không có xíu vui mừng nào.
Khi cô đứng dậy rồi quay đầu lại, thì vừa lúc người đàn ông kia đi vào phòng.
Hai mắt đối diện nhau! Đột nhiên Long Đình Đình nhận ra sắc mặt cũng như biểu hiện của người đàn ông này có vẻ không được tốt lắm, y như anh ta đang tức giận vậy.
Chẳng lẽ…Quả nhiên, Mặc Diệu Dương mở miệng thì lạnh lùng nói: “Đến nhà chính một chuyến.” Dứt lời, không đợi Long Đình Đình phản ứng lại thì đã xoay người rời đi.
Mẹ Dung nghi ngờ nhìn cô: “Mợ hai, ý của cậu hai là bảo mợ tới nhà chính một chuyến hả?”
Long Đình Đình gật đầu, nếu cô nghe không lầm thì chính là ý này.
Nhưng mà…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Ánh mắt của tên đàn ông này rõ ràng mang theo tức giận, cô suy nghĩ nói: “Mẹ Dung, mẹ ở đây chăm sóc Lỗi Lỗi một tí, tôi đi xem chuyện gì.”
Mẹ Dung gật đầu nói: “Không được không được, tôi phải đi với mợ. Cậu hai…Dáng vẻ vừa rồi, tôi…Tôi có hơi lo lắng.”
Long Đình Đình biết khuyên bà không được, đành phải theo ý bà. Hai người đi về phía nhà chính.
Nhưng bọn họ còn chưa bước vào cửa đã nghe tiếng khóc thất thanh của phụ nữ bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!