Trong lòng Mộ Tư Đồng thầm dâng lên một tia hoảng loạn, nhưng trên mặt lại vẫn cố ý giả bộ bình tĩnh như cũ: “Anh cũng thật biết cách dựng chuyện quá đấy, nhưng mà đáng tiếc, bổn công tử không thừa nhận tội danh mà các người gán cho tôi đâu.”
Kế hoạch lần này, anh ta đã làm vô cùng thận trọng và bí mật.
“Cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi nên xử lý cậu như thế nào…” Hoắc Dung Thành lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta.
Sắc mặt của Mộ An Bảo vô cùng khó nhìn, trên trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Giết rồi đem xác cho chó ăn, hay là mang lên núi cho sói ăn, hoặc là trực tiếp giết chết luôn nhỉ?”
Môi mỏng của Hoặc Dung Thành khẽ động, âm thanh trầm thấp ở cuống họng khẽ phát ra.
Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, dường như chỉ đang lạnh nhạt nói chuyện thời tiết hôm nay như thế nào mà thôi.
“Dung Thành, đây có thể chỉ là hiểu lầm thôi, mấy ngày gần đây, chú vẫn luôn nhốt nó ở trong nhà, đến cả công ty cũng không cho nó đi, chắc chắn việc đó không phải là do nó làm.” Mộ An Bảo không dám tin, vẫn còn đang tìm những lời biện minh.
“Không đi ra ngoài cũng không có nghĩa là sẽ không có tâm tư gì đen tối, dẫn người phụ nữ của tôi đến đây là bởi vì muốn giải quyết anh ta, chứ không phải là để nghe những lời biện bạch vô bổ, có hiểu không?”
Hoắc Dung Thành dần mất đi tính kiên nhẫn, đầu lông mày cau lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không chút nhẫn nại nào.
Người phụ nữ của tôi…
Trái tim của Tô Tú Song bất giác đập nhanh hơn một nhịp, đồ vô sỉ, ai là người phụ nữ của anh chứ!
Một câu này đã trực tiếp lấy đi một nửa mạng sống của Mộ An Bảo!
“Dung Thành, cháu điều tra cẩn thận lại đi, biết đâu đã có sai sót ở chỗ nào đó rồi.” Mộ An Bảo còn chưa chết tâm, thử mở miệng nói: “Thằng bé không thù không oán gì với mợ hai, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như thế đâu.”
“Ông Bảo, chứng cứ sẽ không nói dối đâu.” Cố Hàn đi lên phía trước, mở miệng nói.
Hoắc Dung Thành trực tiếp bỏ qua Mộ An Bảo, xem ông ta như không khí, ôm lấy Tô Tú Song đặt cô ngồi lên đùi anh: “Muốn xử lý cậu ta như thế nào, em nói đi, tôi sẽ ra tay.”
Ánh mắt của tất cả những người đang có mặt trong căn phòng lập tức đặt lên người của Tô Tú Song.
Mộ An Bảo và Trương Tuyết Dung hoảng hốt, sợ hãi, phát run.
Mà Mộ Đan Nhan lại nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt chứa đựng sự hâm mộ, ghen ghét, cùng với hận thù!
Nhìn thấy động tác thân mật không thể tả của hai người ngay trước mặt, cô ta chỉ muốn xông đến kéo Tô Tú Song ra cào rách mặt cô, phanh thây thành trăm mảnh!
Không ngờ là Hoắc Dung Thành lại yêu thương cô đến mức khiến người ta phát run như thế.
“Hoắc Dung Thành, anh hung hăng đắc ý như thế ở trước mặt tôi để làm cái gì, muốn tôi chết sao? Ha ha, anh cứ đến đây, anh tưởng rằng tôi sẽ sợ anh sao?” Mộ Tư Đồng cười lạnh.
Anh không nhìn thấy ánh mắt đang dán chặt lên người anh của Mộ Đan Nhan, ánh mắt đó không hề rời khỏi anh dù chỉ một giây.
Càng nhìn không quen vẻ cao cao tại thượng, điên cuồng không để người khác vào mắt của anh.
Nghe thấy lời này, đáy mắt của Hoắc Dung Thành chợt lạnh, ánh mắt âm u bắn thẳng lên người của anh ta, lạnh lẽo không thể tả nói: “Không ngờ rằng, cậu lại vội vàng như thế, đừng vội, tôi sẽ lập tức khiến cho cậu hài lòng ngay.”
Mộ An Bảo bị tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, suýt chút nữa là té xỉu lăn ra đất.
Không nói hai lời, ông ta đi qua đó, đánh đấm lên người Mộ Tư Đông túi bụi: “Sao tao lại có một đứa con hỗn láo như mày chứ!”
Đánh đủ rồi, Mộ An Bảo đứng lên, sau đó cong gối, nặng nề quỳ gối xuống trước mặt Hoắc Dung Thành.
“Ba!” Mộ Tư Đồng thất thanh.
“An Bảo!” Trương Tuyết Dung không dám tin nhìn ông ta.
Đến cả Tô Tú Song cũng có chút bị dọa sợ.
“Dung Thành, cầu xin cháu hãy nể chút tình cảm qua lại của hai nhà Mộ Hoắc trước giờ mà bỏ qua cho nó một lần đi.” Mộ An Bảo sức cùng lực kiệt, khổ sở cầu xin.
Nhà họ Mộ, chỉ có mỗi một tên độc đinh này, phải giữ lại bằng mọi cách.
“Lần trước, tôi đã cho chú cơ hội rồi, cùng với một nguyên nhân như thế, ở chỗ của tôi, không có lần thứ hai.”
Vẻ mặt của Hoắc Dung Thành không chút biểu cảm nào, đầu lông mày nhuốm đầy sự lạnh lùng, giọng nói âm u: “Dạy con trai không tốt, thì đừng có lấy chuyện tình người đến trước mặt tôi cầu xin tha mạng, đã cho cơ hội rồi thế mà lại còn dám phạm sai, chính là do cậu ta tự mình tìm đường chết!”
Rắp tâm giết người, hoàn toàn đã khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh.
“Cố Hàn, trực tiếp giết chết.”
“Vâng thưa cậu hai.”
Cố Hàn nhấc chân, bước nhanh qua, không nói hai lời, liền nắm chặt cổ áo của Mộ Tư Đồng, kéo đến ban công.
“Dung Thành, chú Bảo cầu xin cháu đấy, xin cháu hãy bỏ qua cho Tư Đồng đi, chú sẽ quăng nó ra nước ngoài, sẽ không cho nó được phép quay trở về thủ đô nữa!”
Mộ An Bảo mặt đầy nước mắt, dường như già đi cả mấy chục tuổi.
Đến cả Trương Tuyết Dung lúc nãy vẫn còn cao ngạo như khổng tước lúc này cũng kinh hồn bạt vía quỳ xuống đất: “Dung Thành, mợ hai, xin hãy chừa lại cho nó một con đường sống đi.”
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành âm u lạnh lẽo, nhìn hai người một cái.
“Mợ hai, tôi cầu xin cô, xin cô hãy giúp đỡ, khuyên nhủ Dung Thành, là do Tư Đồng nhà tôi không biết tốt sống, là nó đáng chết, nhưng bây giờ không phải cô vẫn còn sống tốt đấy sao, xin hãy giữ lại một mạng cho nó lần này đi, có được không?”
Trương Tuyết Dung quỳ trên mặt đất, cầu xin Tô Tú Song.
“Lúc anh ta tìm người tông tôi có nghĩ đến việc xe giữ lại cho tôi một mạng không, không có, đúng không?” Tô Tú Song mặt mày lạnh nhạt, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Nghe thấy lời này, Trương Tuyết Dung nghẹn họng, những gì muốn nói nghẹn hết lại trong lồng ngực, cũng không phản bác được gì.
“Nếu như không phải cô cướp đoạt cuộc hôn nhân của Đan Nhan, Tú Đồng cũng sẽ không hồ đồ như thế, tất cả chuyện này đều là từ cô mà ra, sao cô không thể khoan dung một chút?” Bà ta không cam lòng, chất vấn hỏi.
“Khoan dung với một người ba lần bảy lượt muốn giết chết tôi sao?”
Tô Tú Song nâng mắt nhìn bà ta chằm chằm.
Nhìn xong, mắt cô đảo qua, đặt lên người của Hoắc Dung Thành: “Đừng giết anh ta, giao anh ta cho cảnh sát đi.”
“Hử?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, tưởng rằng anh vừa mới nghe nhầm.
“Anh ta phạm tội rồi thì nên giao lại cho cảnh sát xử lý, anh giết anh ta rồi, trên tay nhuốm máu của một mạng người, không hay.” Tô Tú Song mềm giọng nói.
Nghe xong, đáy mắt của Hoắc Dung Thành tối lại, thoáng bùng lên một tia lửa: “Đau lòng cho tôi sao?”
“Giết anh ta, anh không chê sẽ bẩn tay mình sao? Giết người là phạm tội đấy, cứ để anh ta sống nửa đời còn lại ở trong ngục tù đi.” Tô Tú Song lạnh lùng quét mắt qua nhìn Hoắc Tư Đồng.
Nghe thấy đáp án này, Hoắc Dung Thành vô cùng mãn nguyện, biểu cảm lạnh lùng vô tình trên mặt đột nhiên thoáng qua một ý cười.
“Cố Hàn.”
Anh thấp giọng, gọi Cố Hàn lại.
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hàn vốn đã đi đến trước ban công, lặng lẽ thu súng lại, quay vào bên trong.
Đúng vào lúc này thì bên ngoài truyền đến tiếng còi hú của xe cảnh sát.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước sân.
Bên trong góc, Mộ Đan Nhan âm thầm cất điện thoại vào.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn anh trai mình đi tìm chết như thế được, trước mắt chỉ có một biện pháp duy nhất để ngăn cản Hoắc Dung Thành lại, chính là báo cảnh sát.
Cho dù báo cảnh sát cùng không có tác dụng gì nhưng ít nhất cũng sẽ kéo dài được một khoảng thời gian.
“Báo cảnh sát rồi?”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành đặt lên cơ thể của Tô Tú Song.
“Chưa mà.” Cô lắc đầu.
“Ha…” Môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên, đồng tử âm u thâm trầm quét đến Mộ Đan Nhan đang đứng ở trong góc, đôi mắt sắc bén như chim ưng có thể nhìn thấu được tất cả.
Anh muốn giết chết Mộ Tư Đồng thì có hàng trăm hàng triệu cách, tưởng rằng báo cảnh sát thì sẽ có thể tránh được một kiếp sao?
Nhưng mà, nể tình người phụ nữ ở trong lòng anh chịu mở miệng với anh vậy.
Chuyện này, anh tạm thời không tính toán đến nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!