Nghe thấy ba chữ Hoắc Hải Hưng, Trương Tuyết Dung như được uống một viên thuốc an thần, cuối cùng bình ổn lại được cảm xúc của mình: “Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi tìm Mộ Hải Hưng.”
Tám giờ.
Cuối cùng thì mấy tên vệ sĩ vẫn luôn canh giữ ở trước sân cũng đều đã rời đi.
Ba tiếng sau.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài sân lớn.
Hai người cảnh vệ nắm chặt súng, thế đứng thẳng tắp, nhìn thấy chiếc xe trực tiếp ngăn lại: “Người nào đến?”
“Tôi, anh cả của Mộ Hải Hưng, tìm ông ấy có chuyện.” Mộ An Bảo hạ cửa xe xuống.
“Không có mệnh lệnh, không được phép tiến vào, mời ông trở về cho.”
Không còn cách nào khác, Mộ An Bảo đành phải gọi điện thoại: “Hải Hưng, bây giờ tôi đã ở trước cổng lớn, bị binh sĩ chặn lại không cho qua, cậu xuống đón tôi đi.”
“Anh cả, tôi cũng đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói sau.” Giọng nói của Mộ Hải Hưng vẫn còn ngái ngủ, há mồm, ngáp một cái thật to.
“Hôm nay tôi nhất định phải gặp cậu!”
Mộ An Bảo càng thêm nhấn mạnh, thái độ rất kiên quyết.
Bây giờ, từng giây từng phút đều rất quý giá.
Ông ta văn bản là không thể chờ được.
Mười phút sau, Mộ Hưng Hải mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm áo khoác đi ra đến cổng, hơi nâng tay.
Cảnh vệ thấy thế liền cho Mộ An Bảo cho đi qua.
Lúc đi qua phòng khách, Hạ Ngữ Cầm đang ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là bộ dụng cụ pha trà, vừa đang lúc ngâm trà thì nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên: “Anh cả.”
“Ngữ Cầm.” Mộ An Bảo gật đầu, cũng miễn cưỡng chào hỏi lại, vẻ mặt sốt ruột nói: “Đến thư phòng đi.”
Nửa đêm nửa hôm như thế này, có chuyện gì mà gấp như thế chứ?
Hạ Ngữ Cầm cau mày, trên mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!