“Cô qua đó, còn hai người các cô đến đây.”
Ngón tay của Hàn Văn Thiên chỉ vào cô gái nhìn có vẻ rất ngây thơ thuần khiết đứng ở chính giữa, mở miệng nói.
Nghe thấy thế, Diệp Chiêu Linh để lộ sự vui mừng ra bên ngoài.
Hai cô gái khác có chút không vui, cau mặt nhăn mày, nhưng lại không dám để lộ ra quá nhiều, dù sao thì cũng đã được học qua các lớp đào tạo dạy dỗ tuyển chọn bài bản.
“Đùng có bày ra khuôn mặt đau buồn nữa, cậu hai Hoắc là đàn ông, tôi và cậu Trạch của các cô không phải là đàn ông sao?” Hàn Văn Thiên cười cười đùa cợt, đẩy một cô gái trong đó qua Nam Cố Trạch.
Diệp Chiêu Linh cẩn thận bước qua.
Sau khi tiến lại gần, cô ta mới phát hiện, sườn mặt của người đàn ông này quá mức động lòng người, tỉ lệ khuôn mặt cũng vô cùng hoàn hảo, giống như một bức tượng điêu khắc, dường như đã được thượng đế chế tác một cách hoàn mỹ.
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô ta lại có thể có đủ tư cách để phục vụ người đàn ông như thế!
“Cậu hai, em đấm lưng cho cậu trước nhé, thả lỏng một chút.”
Lưng của Hoắc Dung Thành dựa vào ghế sô pha, không nói tiếng nào, góc mặt thâm trầm lạnh lùng, khiến cho người ta đoán không được tình cảm gì trong đó.
Mùi vị của người đàn ông kia quá mức mạnh mẽ, Diệp Chiêu Linh nhịn không được mà phát run.
Cô ta khẽ cắn môi dưới, sau khi hít vào một hơi thật sâu, bàn tay trắng nõn mềm mại bò lên bả vai của Hoắc Dung Thành.
Nhìn thấy người đàn ông không từ chối, trái tim đang lơ lửng trên không trung của Diệp Chiêu Linh cuối cùng cũng quay về vị trí cũ, từng chút từng chút một nhấn bóp lên cánh tay rắn chắc và bả vai to lớn của người kia.
Trong lúc vô tình cũng như cố tình, cô ta hơi cong eo, cũng cố ý vuốt ve xuống đôi chân dài trong lớp âu phục của anh…
Anh vẫn không hề động đậy, cũng không chút chối từ.
Hớp một ngụm nước, cô ta nghiêng người, môi đỏ sát lại gần với đôi môi mỏng của anh.
Đúng vào lúc này, khi hai người chỉ cách nhau chỉ đúng một đầu ngón tay, còn chưa chạm vào nhau, thì đồng tử của Hoắc Dung Thành co rút lại: “Biến!”
Diệp Chiêu Linh sửng sốt, ngây ngốc tại chỗ.
“Bảo cô biến đi, không nghe thấy hả?”
Giọng nói của Hoắc Dung Thành lạnh lùng như băng, đến một ánh mắt cũng lười quét qua nhìn người phụ nữ kia một cái, tóm chặt lấy cánh tay của cô ta, rồi hất ngã xuống dưới đất.
Động tác của anh rất thô bạo.
Cả người toàn là một mùi khó chịu, khiến cho anh ghê tờm không thôi, buồn nôn, mắc ói, còn không bằng một cọng lông của Tô Tú Song!
Cảm giác được mình lại nhớ về người phụ nữ đáng chết kia, sắc mặt của Hoắc Dung Thành khó coi đến vô cùng, đen chẳng khác gì đít nồi.
Khuôn mặt anh hung ác, nóng nảy hất hết toàn bộ những thứ ở trên bàn trà xuống đất.
Gạt tàn, rượu vang đỏ có giá lên đến mấy trăm triệu, ly rượu, lần lượt vỡ tan dưới đất, tiếng động vô cùng lớn.
Diệp Chiêu Linh bị dọa sợ, toàn thân phát run, giống như một chiếc lá rụng cành.
Cô ta quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, dập đầu xuống đất: “Cậu hai tha mạng, tất cả đều là lỗi của em!”
Hoắc Dung Thành cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, tùy ý để tay vào trong túi quần, khuôn mặt dọa người lạnh lùng, đi nhanh ra khỏi phòng bao.
Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch cũng đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rốt cuộc thì cậu ta tức giận ở chỗ nào rồi lại chạy đến đây trút giận vậy chứ?
Nói thật lòng thì từ trước đến giờ chưa từng thấy anh vô duyên vô cớ mà nổi giận như thế, rốt cuộc là ai, lại có thể chọc giận anh đến mức độ như thế chứ.
Ba ngày sau.
Trong phòng bệnh.
Tô Tú Song ngồi trên giường bệnh, ngây người phát ngốc nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ hỗn độn, cũng không biết là đang nghĩ đến những cái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!