Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Cầm lấy chiếc chìa khóa nhặt được từ trong thùng rác, Tô Tú Song mở cửa phòng ra, đi vào.

Mặt sàn cẩm thạch màu đen sáng bóng như kính, không nhiễm một hạt bụi nào, đèn trần thủy tinh rủ xuống xa hoa tráng lệ.

Cô xông thẳng đến phòng thay quần áo, mở tủ quần áo tinh tế mà to lớn ra.

Quần áo của đàn ông và quần áo của cô được sắp xếp ngay ngắn, treo ở bên trong cùng nhau, trông có vẻ thân mật không chút khoảng cách, giống hệt tủ quần áo của những đôi vợ chồng bình thường.

Sau khi ngây người nhìn chằm chằm mấy giây, cô khẽ động khóe môi, cười tự chế giễu mình: “Ha ha…”

Cái từ như vợ chồng này, dùng ở trên người của cô với Hoắc Dung Thành, đúng thật là rất buồn cười.

Thu hồi tâm tư đã chạy ra xa của mình, cô xếp quần áo và đồ trang điểm dưỡng da của mình vào trong vali.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Tô Tú Xong nhìn thấy người hầu vẫn luôn đứng đợi nãy giờ ở bên ngoài: “Phòng của tôi ở đâu?”

“Mợ hai, mời đi theo tôi.”

Người hầu đi ở phía trước, Tô Tú Song kéo hành lý đi theo phía sau.

Lúc đi qua phòng khách thì nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.

Giọng của Hoắc Diệc Phong lớn nhất, trong đó còn có xen lẫn cả những lời dạy dỗ của Hoắc Dung Thành, sau đó là đến tiếng cười dịu dàng của Từ Tuyết Nhung.

Đến cả Tiểu Bạch cũng khác với thường ngày, ngồi xổm ở bên cạnh, khó có thể ngoan ngoãn được như thế.

Bầu không khí thật sự là rất hòa thuận đầm ấm.

Ánh mắt nhàn nhạt chỉ đảo qua nhìn một cái, Tô Song vừa nhanh chóng vừa lạnh nhạt thu hồi lại tầm nhìn, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, bước chân tăng tốc độ.

Nghe thấy có tiếng động nho nhỏ, Hoắc Dung Thành khẽ chuyển mắt qua, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ bé đang hận không thể bay vút đi kia, dưới đáy mắt tràn ngập lửa giận.

Mà Từ Tuyết Nhung ngồi bên cạnh anh, đợi cả nửa ngày mà vẫn nghe thấy tiếng trả lời lại thì quay đầu sang, nhìn qua.

Chỉ thấy Hoắc Dung Thành đang nheo mắt, đồng tử trầm thấp, còn có cả sự không vui nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Tô Tú Song, giống như căn bản là không nghe câu hỏi của cô ta.

Đôi mắt của cô ta hơi lấp lóe, Từ Tuyết Nhung kéo cánh tay anh: “Nhìn gì đấy, xuất thần như thế, đến em hỏi mà anh còn không trả lời?”

Lúc này, Hoắc Dung Thành hồi hồn trở lại, hồi phục lại khuôn mặt lạnh lùng, thu hồi lại tầm mắt: “Không có gì.”

“Hôm nay Lăng Tùng không về sao?” Cô ta lại hỏi.

“Hôm nay bệnh viện của anh ba bận rồi, chắc là sẽ về rất muộn.” Hoắc Diệc Phong trả lời.

Quản gia Trương vẫn luôn đứng sau lưng của mấy người, khuôn mặt vừa do dự vừa rối rắm, một lúc lâu sau, ông cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu hai, mợ hai ở phòng của người hầu, sợ là có chút không được thỏa đáng, vẫn nên để cô ấy quay về phòng của cô ấy đi.”

Khuôn mặt Hoắc Dung Thành lạnh lùng: “Nói chuyện thay cho cô ấy, người phụ nữ đó cho chú uống thuốc mê rồi hả?”

“...”

“Hay là chú và cô ấy có một chân với nhau?”

Đầu quản gia Trương toát đầy mồ hôi lạnh: “Cậu hai, sao… sao lại có thể như thế chứ, cậu đừng ép tôi phải làm một ông già thối tha mà.”

“Chú lại không phải là một ông già thối tha bình thường đầu, còn yêu đương với nhiều người phụ nữ như thế, đến năm chiếc máy bay cũng không chở nổi hết số bạn gái của chú, đúng là một tên quỷ già háo sắc, chỉ biết làm cho phụ nữ vui vẻ.” Lúc nói lời này, đổng tử của Hoắc Dung Thành trở nên thâm trầm, thậm chí còn mang theo một chút hơi lạnh.

“...”

Quản gia Trương bị công kích, nước mắt chảy đầy mặt, ông sai rồi, sai thật rồi.

“Không phải cô ấy rất nghe lời của chú sao?” Hoắc Dung Thành trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Chú bảo cô ấy đến cầu xin tôi, cầu xin tôi, tôi sẽ đồng ý để cô ấy chuyển về lại.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận