Có thể là bởi vì đổi sang sống ở một môi trường mới, cũng có thể là do trong lòng tràn đầy tâm sự nên Tô Tú Song dù có nằm lật qua lật lại như thế nào cũng vẫn không thể ngủ được.
Quan hệ của cô ta và người nhà họ Hoắc trông có vẻ không tầm thường, đặc biệt là với Hoắc Dung Thành lại càng thân mật khăng khít.
Là thanh mai trúc mã sao?
Hay là họ hàng xa?
Hoắc là, giữ hai người có một quan hệ gì đó ràng buộc sâu đậm hơn nữa.
Dù sao thì Hoắc Dung Thành cũng là loại đàn ông lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng, không thể nào sẽ đối xử dịu dàng, gần gũi với một người phụ nữ không quen không biết được.
Ha ha, đáy lòng đã có người phụ nữ như thế rồi, lại còn ép buộc cô phải ngủ cùng anh ư, không biết xấu hổ, đồ đàn ông xấu xa!
Quan trọng nhất là, hai người đã ngủ với nhau rồi, hơn nữa không chỉ dừng lại ở một lần, cái này thì được tính là sao chứ?
Càng nghĩ, đáy lòng Tô Tú Song càng phát hỏa.
Cô lật người, kéo chăn trùm kín mặt, không ngừng thôi miên bản thân nhanh vào giấc ngủ, đừng nghĩ lung tung nữa, hãy mau ngủ đi!
Kết quả, suốt cả một đêm đều không thể ngủ được ngon giấc, hơn nữa lại còn bị mất ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô soi mình trong gương, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt.
“Mợ hai.” Người hầu khẽ gõ cửa.
Tô Tú Song vuốt vuốt chỉnh lại tóc tai gọn gàng rồi đi qua, kéo mở cửa ra.
“Từ hôm nay trở đi, mợ hai không được bước vào nhà chính của nhà họ Hoắc dù chỉ là một bước, cũng không thể đến nhà chính dùng bữa.” Người hầu tiếp tục nói.
Tô Tú Song không nói gì, chỉ cười lạnh hai tiếng, hỏi: “Phòng bếp ở đây, tôi có thể sử dụng đúng không?”
Người hầu trước tiên là sửng sốt, sau đó hồi hồn lại, cau chặt mày nói: “Quản gia Trương không nói, vậy chắc là có thể dùng.”
“Được, cảm ơn.”
Sau khi đóng của, Tô Tú Song trực tiếp ngã lên giường một lần nữa, chợp mắt một giấc.
Sau đó, cô lại đến vườn rau, nhổ mấy loại rau xanh, tiếp đó là vào phòng bếp nấu cháo, xào rau.
Bên người không có khối băng lạnh lẽo, lúc nào cũng có thể tùy ý nổi giận Hoắc Dung Thành, cũng không có tên lẻo mép, cà lơ phất phơ ba phải Hoắc Diệc Phong làm phiền, tâm trạng của cô vô cùng khoan khoái, lại uống thêm một bát cháo.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Là Bạch Tĩnh gọi điện thoại đến: “Tú Song, đạo diễn Trung nghe nói cậu xuất viện rồi, muốn cậu đến đoàn phim phối âm phần hậu kỳ.”
“Được, một tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở đoàn làm phim nhé.”
Đợi đến khi cô đến phim trường, Bạch Tĩnh đã có mặt đợi ở đó, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc vừa tinh tế lại vừa xinh đẹp.
“Chỉ có một mình cậu sao?” Cô ta hỏi.
Tô Tú Song nghi ngờ nhướng mày: “Nếu không thì sao?”
“Không có ai đưa cậu đến sao?”
“Bây giờ tớ còn chưa giàu đến mức có thể thuê được tài xế riêng đâu.” Tô Tú Song nhún nhún bả vai: “Nhưng mà cậu đấy, ăn mặc xinh đẹp như thế này, hôm nay hẹn hò với ai sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!