“Buổi tối, đi làm một chuyện.”
Không quay đầu lại, Hoắc Dung Thành híp mắt, lạnh lùng nói ra từng câu từng chữ.
Quản gia Trương trộm lau đi cà phê đen trên mặt mình, thái độ cung kính: “Cậu hai, cậu nói đi.”
“...”
Ở một phía khác,
Lại bận rộn cả một ngày, chín giờ rưỡi tối, Tô Tú Song mới quay trở lại phòng.
“Phù…”
Cô thở ra một hơi thật dài, toàn thân mềm nhũn, cạn kiệt sức lực ngã nhào xuống giường, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc dậy nổi.
Mới sáng sớm ra đã phải đi phối âm, phối đến tận tám giờ tối mới có thể kết thúc, gặp đúng những chỗ kích động, mạnh mẽ, thì cổ họng lại không ngừng kêu la gào khóc.
Lúc này, không chỉ là toàn thân cô đã bị mất hết sức lực mà cổ họng của cô cũng như đang nóng ran, giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt phần thanh quản của cô vậy, cổ họng đã dùng hết sức lực để gào thét, bây giờ không thể phát nổi ra một tiếng kêu.
Ho khan mấy tiếng, cô lại đi thay một bộ đồ ngủ, rửa mặt sạch sẽ, kéo chăn trùm kín đầu rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ.
“Hu hu hu, hú, hú hú, tách tách…”
Cũng không biết là đã qua bao lâu, một âm thanh vô cùng kỳ quái đột nhiên vang lên.
m thanh kia càng lúc càng to, cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn, vội vàng, gấp gáp.
Tô Tú Song đang ngủ say trực tiếp bị tiếng ồn kia đánh thức, cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, lật người qua, vùi mặt vào gối đầu rồi tiếp tục ngủ.
“Hú…”
“Vút…”
“Lạch cạch…”
Tiếng động lại càng điên cuồng, vang dội hơn, giống như động đất, lại giống như là thứ gì đó bị làm vỡ, vô cùng chới tai, như muốn trực tiếp đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Cuối cùng thì Tô Tú Song đã hoàn toàn bị tiếng động đó đánh thức!
Cô ôm lấy chăn, khuôn mặt uể oài bò lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa thái dương đang đau nhức, ý thức mới tỉnh táo được một chút ít.
Cúi đầu liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, một giờ sáng.
Tô Tú Song ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lớn đang điên cuồng gào rít, lá cây đung đưa: "tách tách” vang dội, gió thổi qua cửa sổ và khe cửa, phát ra âm thanh “u u” kỳ quái.
Xong, vầng trăng đang treo lơ lửng trên màn trời đen tối lại sáng chói lạ thường, chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn.
Cô che miệng lại, ngáp dài một cái.
Lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót “lạch cạch” ma sát với sàn nhà: "cộc cộc cộc”, cách cánh cửa càng lúc càng gần…
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng động kia lại rõ ràng đến dọa người.
Lúc này, cơn buồn ngủ của Tô Tú Song đã hoàn toàn biến mất, cô đã tỉnh táo trở lại, nín thở, thuận tay cầm bình hoa ở bên cạnh lên.
Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô thu lại tầm nhìn, quay người, ánh mắt vô ý đảo qua đối mặt với khuôn mặt người đang hiện lên trên cửa sổ, không nhịn được mà hít vào một luồng khí lạnh.
Khuôn mặt kia, thậm chí còn không thể được gọi là mặt người.
Mặt, rất trắng, là cái kiểu trắng bệch kia cơ, không một chút huyết sắc nào, hốc mắt, mũi, khóe miệng chảy đầy máu tươi, máu đỏ, đỏ vô cùng.
Cô ta mặc một chiếc váy đỏ liền thân, tóc tai rũ rượi, chân mang một đôi giày cao gót màu đỏ, treo lơ lửng trên không trung, bay tới bay lui, vô cùng âm u đáng sợ.
Tô Tú Song hồi hồn lại, ổn định lại cảm xúc của mình, cô nheo mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng kia.
Không có bóng sao?
Lẽ nào thật sự là ma?
Cô cắn chặt môi, không mở đèn mà trực tiếp đi xuống giường, đi qua, mở cửa sổ ra.
Một tay nhấc chậu hoa lên, một tay còn lại Tô Tú Song nắm lấy gối đầu: “Cô là ma sao?”
Bóng dáng màu đỏ kia không phát ra tiếng động, mái tóc bị gió thổi tung bay khắp nơi, trong miệng vẫn còn nhỏ máu.
“Ma không biết nói chuyện sao?” Cô nhướng mày, đề cao âm lượng của mình lên.
“Trả lại mạng sống cho tôi, trả lại mạng sống cho tôi…”
Bóng dáng màu đỏ kia phát ra âm thanh, bén nhọn truyền đi trong không trung.
“Tôi không phải là người giết cô, cũng không cần mạng sống của cô.” Giọng nói của Tô Tú Song vẫn chưa khôi phục lại, có chút khàn khàn: “Nếu như cô muốn báo thù, vậy thì cô đã tìm đến sai người rồi, làm phiền người khác ngủ là chuyện tuyệt đối cấm kỵ đấy, không ai nói cho cô biết sao?”
“Trả lại mạng cho tôi!”
Giọng nói của cô ta run rẩy kéo dài, phần cuối câu còn vang vọng, cánh tay nhấc lên, đôi bàn tay duỗi đến trước mặt Tô Tú Song.
“Đừng kích động, có thể bay vào đây không? Nếu có thể bay vào thì mời cô vào đây uống với tôi chén trà.” Tô Tú Song không vội vàng hoàng loạn, giọng điệu từ tốn: “Nói chuyện với nhau một chút, tại sao cô lại chết, chết như thế nào mà bộ dạng bây giờ của cô lại có thể xấu xí đến mức độ này cơ chứ, sau đó tôi sẽ cố hết sức để mình không phải chết như thế.”
“Hoắc là có thể nói chuyện xem, chết như thế nào thì mới có thể biến thành ma?”
“Nếu cô đã không muốn nói chuyện, vậy thì không cần phiền phức thêm nữa, đã khuya khoắt như thế này rồi, cô không ngủ, tôi vẫn còn muốn ngủ chứ, nói đi, là cô muốn tự mình rời đi, hay là muốn tôi mời cô rời đi?”
Bóng dáng màu đỏ kia chỉ biết bay lượn và kêu rên.
Lúc này, đột nhiên bóng dáng kia lại biết mất không chút tăm hơi.
“Cạch…”
Cô nặng nề đóng cửa sổ lại, ngã xuống giường, tiếp túc trùm kín đầu ngủ say, giống hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Sáng sớm hôm sai.
Sau khi Tô Tú Song rời giường, trực tiếp đi đến phòng bếp, chuẩn bị ninh cháo.
Trong góc, mấy người hầu nữ đang ngồm xổm tụm lại với nhau, vẫn đang nói chuyện: “Tối qua có tiếng động thật kỳ lạ, các cô có nghe thấy không?”
“Có có có, giống như tiếng giày cao gót của phụ nữ đi trên hành lang, thật là đáng sợ, tôi đã bị dọa cho suốt cả một đêm không ngủ được.”
“Nghe nói, căn phòng đó trước đây đã từng có người chết, hình như là một cô gái tóc dài mặc đồ màu đỏ.”
Nghe thấy thế, một cô hầu gái nhỏ tuổi đứng ở phía sau run lên lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Tối… Tối qua… Hình như tôi đã nhìn thấy cô gái kia rồi, cô ta vẫn luôn bay lượn ở trước cửa sổ.”
“Hù chết người ta mất, đúng thật là muốn lấy mạng tôi mà, hình như tôi cũng thấy, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
“Được, đều đến phòng cô ngủ nhé.”
Đột nhiên có người để ý đến Tô Tú Song vẫn luôn đứng ở đằng sau không nói năng gì, bị dọa đứng thẳng người: “Mợ hai!”
“Ừm.”
Tô Tú Song cong môi cười.
“Mợ hai… Chẳng lẽ tối qua mợ không nghe thấy tiếng động kỳ quái nào sao?” Nữ hầu nhỏ to gan hỏi.
Tô Tú Song gật đầu, cong môi: “Tôi có nghe thấy.”
“Vậy cô không sợ sao?” Giọng nói của cô hầu gái nhỏ run rẩy: “Nghe nói, căn phòng mà mợ đang ở đó đã từng có người chết, là treo cổ chết.”
“Thứ nhất, tôi không tin trên thế giới này có ma, thứ hai, ma quỷ thì có gì đáng sợ chứ?” Tô Tú Song không chút biểu cảm, giọng nói nhàn nhạt, tiếp tục: “Chưa từng nghe qua một câu nói này sao? Tôi dẫn bạn đến thế gian nhìn thử lòng người, bạn liền biết lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, người có thể làm ra những chuyện khủng khiếp, nhưng ma thì không thể làm được.”
Người hầu nhở chớp chớp đôi mặt, khuôn mặt tràn đầy sự nể phụ, sùng bái nhìn cô.
Bên trong phòng.
Chiếc rèm cửa được kéo lại, căn phòng liền rơi vào bóng tối, không lọt ra một chút ánh sáng.
Quản gia Trương khẽ đẩy cửa vào, mở chiếc đèn tường có cường độ sáng rất yếu lên: “Cậu hai.”
Hoắc Dung Thành bị đánh thức, kéo chăn ra, chân dài không có một vết sẹo nào đặt xuống đất, giọng nói lười biếng: “Thế nào rồi?”
“Thất… Thất bại rồi…”
“Thất bại rồi?” Hoắc Dung Thành quay phắt người lại, khuôn mặt anh tuấn sâu xa hiện lên sự lạnh lẽo vô cùng tận.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!