Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ Hoắc Dung Thành lại là người mua đấu giá cuối cùng.

Anh ta giống như một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, một quý tộc trong xã hội thượng lưu.

Trương Chí Long không ngừng hét lớn, liên tiếp kêu lên: "Thật không thể tin được, tôi thật sự đã nhìn thấy Hoắc Dung Thành ngoài đời thực."

Bạch Tĩnh dán mắt vào Hoắc Dung Thành.

Trong đám khán giả, chỉ có Tô Tú Song là bình tĩnh nhất, vẻ mặt bình thản, cảm xúc không hề có chút thăng trầm.

"Hóa ra là anh Hoắc Dung Thành. Không ngờ anh Thành cũng thích nghiên cứu về tranh. Anh ấy sẵn sàng trả giá lớn như vậy, đồng nghĩa với việc anh ấy rất trân trọng bức tranh của cô Nhung." Nam MC hào hứng.

“Đương nhiên!” Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành cong lên một cách lạnh lùng, anh ta không dài dòng mà chỉ nói súc tích ngắn gọn: “Nếu không thì sao tôi phải tham gia đấu giá?”

"À vâng vâng!"

Nam MC liên tục đáp lại.

Nhìn thấy đôi mày thiếu kiên nhẫn của Hoắc Dung Thành, anh ta không dám nói thêm một lời nào nữa: "Bây giờ bà Từ Tuyết Nhung sẽ đích thân bàn giao lại bức tranh cho ông Hoắc Dung Thành."

Từ Tuyết Nhung nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên vai ra sau tai. Sau đó cô mang bức tranh lên rồi dang rộng vòng tay chờ đối phương, hai hàng lông mày và ánh mắt dịu dàng liếc nhìn.

Hoắc Dung Thành nhướng mày nghiêng người, anh không từ chối cũng không gạt tay cô ra, cúi người đỡ lấy bức tranh.

Đột nhiên rất nhiều phụ nữ trong đại sảnh lớn tiếng la hét. Họ vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, vừa ghen ghét.

Các phương tiện truyền thông và phóng viên náo loạn cả lên, bấm nút chụp một cách dữ dội. Ánh sáng trắng từ đèn flash mạnh đến mức gần như làm mù mắt họ.

Tô Tú Song khẽ chớp mắt, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm nhau trên sân khấu.

Haha, ngoại hình của hai người họ thật xứng đôi.

Tiệc tàn, cả hai bước vào thang máy.

“Cậu đến phòng 203 lấy phiếu đấu giá đi, tớ ra bãi đậu xe lấy xe, mỗi người một việc cho nhanh.” Bạch Tĩnh nói.

"Tớ sẽ đi lấy xe, cậu đến phòng 203 đi."

Nghe vậy, Bạch Tĩnh trợn tròn mắt nhất quyết từ chối: "Cậu đừng nói tào lao nữa, kỹ năng lái xe của cậu sao bằng tớ, lại còn là xe đi mượn, nhỡ xảy ra chuyện gì thì không có tiền mà đền đâu."

Khóe mắt Tô Tú Song giật giật: "Kinh khủng như vậy sao?"

“Haha, vậy cậu nghĩ thế nào?” Bạch Tĩnh nhướng mày hỏi ngược lại.

Tô Tú Song bĩu môi, cô cũng không muốn nói nhảm với Bạch Tĩnh nữa. Cửa thang máy mở ra, cô kéo váy bước ra ngoài.

Quản lý đã đợi sẵn cô trong phòng 203: "Cô Song?"

"Đúng!"

"Chứng minh thư của cô đâu?"

Tô Tú Song đưa thẻ căn cước cho anh ta.

Sau khi kiểm tra thông tin nhận tiền từ ngân hàng, người quản lý cẩn thận gói chiếc đĩa lại: "Mời cô cầm lấy, cảm ơn cô đã nhiệt tình tham gia."

"Không có gì!"

Sau khi chào tạm biệt, Tô Tú Song mang theo chiếc hộp được đóng gói kỹ càng ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên thì nhìn thì thấy Từ Tuyết Nhung bước vào phòng 202.

Cô đang chú ý nói chuyện điện thoại nên không nhìn thấy Tô Tú Song.

Cửa phòng 202 không đóng mà đang hé mở.

Tô Tú Song lặng lẽ dừng lại, mắt nhìn vào trong phòng qua khe hở.

Từ Tuyết Nhung nói hai câu ngắn gọn rồi cúp điện thoại.

Trong phòng, Hoắc Dung Thành đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha màu đen sang trọng. Đôi chân dài kiêu hãnh trùng xuống, anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại, không biết là đang giả vờ ngủ hay ngủ thật.

Ngay lập tức, Từ Tuyết Nhung đến gần ghế sô pha, sau đó cúi người hôn lên đôi môi mỏng hồng hào của người đàn ông.

Trong phút chốc, Tô Tú Song mặt cắt không còn một giọt máu, bàn tay đang cầm chiếc túi không tự chủ được nhéo một cái, đinh ghim đâm vào lòng bàn tay cô.

Hai người vừa hôn nhau trong phòng tắm, trong nháy mắt, anh ta lại đang hôn nhau với Từ Tuyết Nhung, ghê tởm, thực sự ghê tởm!

Lông mi của cô khẽ chớp chớp. Cô cắn chặt môi dưới, không muốn nhìn thêm nữa,  liếc mắt sang chỗ khác rồi quay người rời đi.

Những bước đi thật nhanh và gấp gáp, như thể có một con sói đói đang đuổi theo sau lưng cô.

Trong phòng.

Ngay khi môi của hai người chỉ còn cách một đốt ngón tay là chạm vào nhau, Hoắc Dung Thành mở to đôi mắt đen láy nhìn Từ Tuyết Nhung.

Cả người anh ta vẫn như đang ở trên mây. Từ Tuyết Nhung liền bình tĩnh đứng lên: "Tỉnh dậy rồi sao? Mới ngủ được năm phút, không muốn nằm thêm chút nữa sao?"

"Không cần!"

Hoắc Dung Thành ngồi dậy, đưa ngón tay thon dài lên xoa bóp thái dương, giọng nói trầm thấp và mang điệu bộ của người mới ngủ dạy.

"Mấy ngày nay anh ngủ không ngon sao?"

Vừa nói chuyện Từ Tuyết Nhung vừa ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay bóp trán anh.

"Ừm..." Hoắc Dung Thành uể oải đáp lại, định gỡ tay cô ra, không ngờ Từ Tuyết Nhung nhanh chóng né tránh nói: "Đừng động đậy."

“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.

"Chín giờ rưỡi rồi, trưởng ban tổ chức nói có bữa tiệc đêm nữa, ông ta muốn mời anh dùng bữa."

Hoắc Dung Thành nhướng mày nói một cách đầy ẩn ý: "Tất cả mọi người đều đi sao?"

"Ngài giám đốc nói rằng họ chỉ mời những người thuộc giới kinh doanh và chính trị. Có chuyện gì vậy?" Từ Tuyết Nhung cảm thấy câu hỏi của anh hơi lạ.

“Không đi!” Hoắc Dung Thành không hứng thú gì với việc này: “Đừng đồng ý, hãy về nhà họ Hoắc.”

Nghĩ đến có thể giờ này Tô Tú song đang nằm trên giường đợi mình rồi, đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành tươi hẳn lên, anh ta bỗng trở nên rất vui vẻ.

Từ Tuyết Nhung vẫn đang băn khoăn nhìn lại anh ta thêm vài lần nữa.

Đột nhiên cô ta cảm thấy anh ta đang có một tâm trạng tốt.

Lên xe, Cố Hàn vừa mới thắt dây an toàn đã nghe thấy mệnh lệnh của Hoắc Dung Thành: "Anh phải lái xe trở về nhà họ Hoắc trong vòng bốn mươi phút."

Bốn... bốn mươi phút?

Lẽ nào đang bắt anh ta phải bay?

Mặt khác.

Trong xe hơi.

Tô Tú Song chớp chớp mắt, suy nghĩ lung tung, trong lòng nặng trĩu.

Bạch Tĩnh gọi cô ba lần, nhưng cô không nghe thấy, cũng không phản ứng gì. Cô không biết mình đang nghĩ gì.

Bạch Tĩnh bất lực véo vào đùi cô hai cái.

Tô Tú Song sực tỉnh lại vì cú đau, nhíu mày hít một hơi: "Đau! Cậu nhéo gì tớ vậy?"

"Còn hỏi tớ véo cậu làm gì? Tớ gọi ba lần cậu vẫn ngồi ngơ ngác như điếc. Đang nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?" Bạch Tĩnh chửi bới thậm tệ.

"Không có gì!"

Giọng nói của Tô Tú Song khàn khàn, lông mi rũ xuống che đi cảm xúc hỗn độn trong đôi mắt.

"Đưa cậu về đâu? Nhà họ Hoắc? Hay là nhà họ Tô?"

Cô thở dài, nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cô đều không muốn về.

Vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.

Tô Tú Song liếc nhìn ID người gọi và nhấc lên nghe.

Hai phút sau, cô cúp điện thoại nói với Bạch Tĩnh: "Đưa tớ ra bến xe, nhanh lên, tớ có việc gấp."

"Được rồi!"

Tại nhà họ Hoắc.

Sau khi xuống xe, Hoắc Dung Thành nhanh chóng sải bước lên tầng hai, anh ta đang rất nóng lòng. Ngay cả lời chào của Hoắc Lăng Tùng cũng bị anh ta phớt lờ  coi như không khí.

"Anh hai bị sao vậy?"

Hoắc Lăng Tùng tỏ vẻ ngạc nhiên, đặt bát mì trên tay xuống, tò mò hỏi Từ Tuyết Nhung.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận