Cuối cùng cũng thấy cậu chủ dừng lại, quản gia Trương nhanh chóng đi về phía trước bưng theo tách trà thơm đã pha, đứng sau lưng Hoắc Dung Thành: "Đây là trà thơm có tác dụng làm dịu tinh thần và giúp ngủ ngon.Cậu ba đặc biệt sai tôi chuẩn bị cho cậu. Nhân lúc còn nóng xin mời cậu uống, đêm nay có thể ngon giấc rồi ạ."
Hoắc Dung Thành tức giận mà không có chỗ để trút giận.
"Uống lúc còn nóng? Ông định làm bỏng tôi à?"
Thấy vậy, quản gia Trương lại nhanh chóng sửa lại lời nói: "Vậy thì đợi một chút cho nguội rồi uống sau ạ."
"Tôi bị thiểu năng đến mức thậm chí ngay cả cách uống nước cũng không biết hay sao? Cần ông phải dạy à?"
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc ông ta một cái, giọng điệu rất khó nghe.
"..."
Quản gia Trương khóc không ra nước mắt, thậm chí không dám nói lời nào nữa vì sợ sẽ gặp rắc rối.
Hoắc Dung Thành cởi áo khoác ném xuống đất rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Đôi chân dài bước đi một cách mạnh mẽ. Một bước của anh ta bằng ba bước của người khác. Quản gia Trương đành phải lững thững đi theo sau bưng theo tách trà thơm.
Trong phòng khách, Hoắc Lăng Tùng vừa đặt cốc nước lên bàn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh hai với vẻ mặt phong trần hoằm hoằm lao như gió đi xuống.
Sau đó, quản gia Trương vừa thở dốc vừa chạy theo sát phía sau.
Đôi mắt ấm áp của Hoắc Lăng Tùng đầy nghi hoặc, anh nói: "Bác Trương"
Chưa kịp nói tiếp, quản gia Trương đã bước xuống bậc thềm và biến mất không tăm tích.
Ba phút sau, Hoắc Dung Thành đứng trước cửa phòng người giúp việc.
Anh ta nhấc chân lên đạp mạnh khiến cánh cửa bật tung ra.
Hoắc Diệc Phong đang ngồi xem phim ma trên giường đột nhiên nghe thấy tiếng "sầm" một cái, cả người rung lên hai lần vì sợ hãi.
"Cậu tư, cậu ở trong phòng của mợ hai làm gì vậy?"
Quản gia Trương cẩn thận liếc nhìn sắc mặt càng ngày càng ảm đạm của cậu hai, nháy mắt với Hoắc Diệc Phong để cậu ta nhân cơ hội chuồn nhanh.
Thật đáng tiếc khi Hoắc Diệc Phong sinh ra đã không có khả năng hiểu nghĩa bóng. Cậu ta nheo đôi mắt màu hồng đào vừa hưng phấn vừa bí ẩn nói: "Anh hai, bác Trương, em nghe nói nơi này có ma ám. Xem phim ma ở đây sẽ có cảm giác như thật luôn, vô cùng thú vị, anh có muốn xem cùng không?"
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cậu.
Quản gia Trương rất lo lắng cố hết sức nheo mắt nhìn cậu, mí mắt nhíu chặt lại.
“Đến đây đến đây, mau ngồi xuống đi, ở đây có sẵn đồ ăn nhẹ, đậu phộng da cá, trứng cá muối, bít tết xé sợi cay, Lafite với Cocacola.” Hoắc Diệc Phong mỉm cười nhích mông vào để nhường chỗ.
"Tự mình cút ra ngoài, hay là để tao bẻ gãy chân ném ra ngoài?"
Giọng điệu Hoắc Dung Thành lạnh lùng không chút biểu cảm.
Nghe vậy, Hoắc Diệc Phong liền bật ra khỏi giường như một con cá chép nhảy ra khỏi nước mà không kịp mang giày.
Mẹ kiếp!
Cô ta thực sự có gan, dám nói dối anh ta.
Lần này thì cô chết chắc rồi, đợi đến khi bắt được thì chắc chắn phải chặt chân rồi giẫm lên chân nữa mới đủ!
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành đảo qua ghế salon trong phòng và cây cỏ hoa lá mỏng manh vừa chớm nở ngoài ban công. Tất cả những điều này khiến cho Hoắc Dung Thành tức giận. Anh ta giống như một quả bom sắp nổ bất cứ lúc nào.
Quản gia Trương đứng phía sau cũng lo lắng không yên.
Mấy ngày trước, cậu hai còn nói cho dù bị xe tông chết, mợu hai cũng không được phép chuyển về nhà chính.
Hôm nay vào thẳng phòng giúp việc nơi mợ hai ở rồi nổi điên lên.
Chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Hoắc Dung Thành lấy điện thoại di động từ trong túi quần âu ra bấm số gọi.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không có ai trả lời âm báo.
Hai phút sau, vẫn không ai trả lời.
Cuối cùng, một chút kiên nhẫn cũng hoàn toàn biến mất. Hoắc Dung Thành đạp lên ghế tựa, ném điện thoại cho quản gia Trương, nghiến răng nghiến lợi: "Gọi cho tôi đến khi nào nghe máy."
Nếu cô ta không trả lời thì sẽ bị làm phiền đến chết.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng rời đi.
Quản gia Trương cầm điện thoại, gọi hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại số điện thoại này.
Đúng lúc này, vệ sĩ chạy tới: "Quản gia Trương, có người tìm cậu hai."
"Không hẹn trước mà đòi vào gặp. Ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn cần tôi phải dạy lại sao?"
Quản gia Trương không nhìn lên lấy một cái, ông còn đang vội vàng bận gọi điện thoại.
"Tôi đã từ chối như vậy rồi, nhưng ông ấy nói rằng ông ấy là Mộ An Bảo, là bạn cũ của ông Trương, vì vậy ông ấy nhất định phải gặp ông."
Mộ An Bảo?
Quản gia Trương cau mày đi về phía cổng.
Người vệ sĩ đi theo phía sau.
Đi qua cánh cửa rộng sang trọng, quản gia Trương nhìn thấy Mộ An Bảo với ánh mắt ngạc nhiên, ông hơi sốc.
Đã lâu lắm rồi ông không được gặp ông ta. Thần sắc Mộ An Bảo trở nên phờ phạc, gầy gò, mệt mỏi như già đi mấy chục tuổi.
"Ông Bảo?"
Quản gia Trương kính cẩn nói.
“Quản gia Trương, tôi có việc gấp muốn gặp Hoắc Dung Thành. Nể tình quen biết nhau, ông hãy nhắm mắt cho tôi đi vào.” Mộ An Bảo hai mắt đầy máu đỏ, giọng nói khàn khàn.
“Anh Bảng, không phải tôi không muốn cho ông vào. Ông hiểu quy tắc của nhà họ Hoắc rõ hơn tôi. Ông không thể vào mà không hẹn trước.” Vẻ mặt Quản gia Trương bất lực không cho ông ta vào.
Nghe vậy, Mộ An Bảo càng lo lắng hơn.
Kể từ khi Mộ Tư Đồng bị bắt vào tù, luật sư không thể vào, ông cũng không thể đi thăm anh ta, không biết anh ta sống hay sống.
Và Mộ Hải Hưng thậm chí còn không thể trông đợi được ai. Sau khi Hạ Nữ Cầm ngất xỉu phải nhập viện, ông ta ở ẩn, không trả lời điện thoại của bất kì ai, thậm chí không tìm thấy bóng dáng ông ta.
Thực sự không có cách nào, một tia sáng lóe lên trong đầu khi ông đang ở trong tình trạng tuyệt vọng.
Đột nhiên, ông nghĩ đến một ai đó.
Ngay lập tức, Mộ An Bảo bấm gọi, một lúc sau, đầu dây bên kia kết nối với một giọng nói to và dõng dạc: "Nghe!"
"Là tôi đây, Mộ An Bảo, tôi có chuyện muốn nói."
"Ông nói đi!"
Mộ An Bảo đã tóm tắt lại kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
Vết thương của Tô Tú Song không đáng kể, nhưng ông ta miêu tả tình trạng của Mộ Tư Đồng vô cùng nghiêm trọng, đó là bệnh nan y, như thể anh ta sắp chết rồi.
"Mộ Tư Đồng chỉ muốn trút giận lên Mộ Đan Nhan. Nhưng anh ta vẫn còn trẻ, lại đang ở độ tuổi dễ bốc đồng, không thể nuốt trôi được cục tức này. Đó là lý do tại sao anh ta làm ra những chuyện như vậy. Mộ Tư Đồng cũng đã bị đưa ra nước ngoài và Mộ Đan Nhan cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm. Ông xem, cậu hai có thể để tha thứ cho Mộ Tư Đồng được không?
Hoắc Trình Gia ho nhẹ và chậm rãi nói: "Tôi già rồi không muốn tham gia vào những việc của người trẻ. Hơn nữa bây giờ Hoắc Dung Thành người phụ trách việc trong nhà. Tôi lại càng không tiện tham gia vào những chuyện về thằng bé."
Mộ An Bảo lo lắng nói: "Ông Hoắc, lúc Hoắc Dung Thành đã đính hôn với Mộ Đan Nhan, là Hoắc Dung Thành đã hủy hôn. Nhà họ Hoắc nợ nhà họ Mộ một ân tình."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!