Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

"Ông Hoắc đã đồng ý, ông còn không muốn để tôi vào là ý gì?"

“Cậu hai đang rất mất bình tĩnh, còn đang nổi cơn thịnh nộ. Lúc này không thích hợp để nói chuyện.” Quản gia Trương nghiêm túc nói, lại tiếp tục thuyết phục ông ta: “Ngày mai ông có thể quay lại, tôi nhất định sẽ không cản đường đâu.”

Mộ An Bảo đòi vào bằng vào được, nhất quyết không nghe những gì ông ta nói: "Tôi sẽ vào ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!"

Một nhóm vệ sĩ nhìn quản gia Trương chờ lệnh của ông.

Quản lý Trương bất lực lắc đầu, thở dài một hơi, xua tay để Mộ An Bảo đi.

Mộ An Bảo đi phía trước.

Quản gia Trương đi theo phía sau.

Hai người vừa đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng động đinh tai nhức óc.

Thấy vậy, trái tim của quản lý Trương run lên.

Xong rồi, hỏng rồi, chỉ cần nghe tiếng động quen thuộc này cũng biết cảnh tượng bên trong đang thế nào. Lúc này tâm trạng của ông thậm chí còn tệ hơn trước.

"Ông Bảng, mời ông!"

Vừa dứt lời, quản gia Trương lùi lại một bước và đứng sau Mộ An Bảo.

Mộ An Bảo tiến lên trước hai bước vặn tay nắm cửa rồi bước vào. Ông bị ném hộp bút đập vào đầu, cán bút đập mạnh vào khóe mắt.

Quản gia Trương lại gần nhìn vào bên trong thăm dò tình hình.

Ngoại trừ đèn chùm pha lê trên nóc nhà vẫn còn nguyên vẹn, tất cả mọi thứ còn lại đều tan nát.

Các tập tài liệu nằm rải rác khắp sàn nhà, lẫn lộn với mảnh vỡ bình hoa, mảnh thủy tinh và chất lỏng màu đỏ của rượu vang, ngay cả chỗ để đứng cũng không có.

Quả nhiên đúng như ông tưởng tượng.

Tất cả đống đổ nát này cũng đáng giá vài tỉ đồng.

"Ông ở đó làm gì? Làm cái cột trụ sao? Còn không mau đưa điện thoại đây!" Hoắc Dung Thành cáu kỉnh mắng quản gia Trương.

"Vâng, thưa cậu hai."

Quản gia Trương trả lời liên tục. Ông len lỏi qua những mảnh vỡ trên mặt đất tiến lại gần và đưa điện thoại cho anh ta.

"Vô dụng! Cả tiếng đồng hồ mà chỉ gọi được hai trăm cuộc điện thoại. Tôi nghĩ ông không chỉ bị mất trí nhớ mà còn bị thoái hóa tứ chi. Thật vô dụng."

Hoắc Dung Thành nhìn dãy số cuộc gọi hiện trên màn hình, giọng nói vừa lạnh lùng vừa khó nghe.

Bệnh mất trí nhớ...

Thoái hóa tứ chi...

Thật vô dụng...

Từng đợt sóng dữ dội liên tiếp ập đến bên tai quản gia Trương. Ông ta như vừa bị đánh một cú rất mạnh, đến giờ vẫn không thể tin được.

Ông vẫn luôn nghĩ rằng mình còn trẻ còn khỏe, không ngờ lại bị cậu hai ghét bỏ nói nặng lời như vậy.

Ông ta đã già thật rồi sao?

Trong phút chốc, khuôn mặt đầy nếp nhăn của quản gia Trương sụp hẳn xuống.

"Đưa tôi gọi tiếp!"

Chiếc điện thoại lại bị ném một lần nữa.

Cuối cùng, anh ta dồn hết ánh mắt lạnh như băng của mình vào trên người Mộ An Bảo, lông mày nhíu lại, lửa giận trong lòng càng gay gắt hơn: "Ai cho ông vào đây? Cút ra ngoài!"

Mộ An Bảo nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội nơi khóe mắt: "Cậu hai, Mộ Tư Đồng đã biết mình sai rồi, cũng bị giam nhiều ngày như vậy rồi, xin cậu cho thả anh ta ra ngoài."

“Thả anh ta ra?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, giữa hai lông mày có chút ớn lạnh, lạnh lùng nói tiếp: “Đã ở trong đó lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa chết sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt Mộ An Bảo trở nên cứng ngắc và cơ thể run lên.

"Xem ra phải phạt đám người đó nặng hơn mới được..." Anh ta cười một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Cậu hai sao lại nặng lời như vậy? Hiện tại sức khỏe của mợ hai đã hồi phục rất tốt, thậm chí cô ấy còn không có vết thương ngoài da. Mộ Tư Đồng bị thương nặng hơn cô ấy gấp trăm lần. Cái giá này còn chưa đủ sao?"

Giọng của Mộ An Bảo hơi run.

"Đó là bởi vì anh ta xứng đáng với nó, chết đi càng xứng đáng hơn."

"Lấy mạng đổi mạng, không thể dùng mạng của tôi để đổi lấy mạng của Mộ Tư Đồng được sao?"

Rút một điếu thuốc đưa lên miệng, Hoắc Dung Thành hít một hơi rồi thở ra làn khói dày đặc: "Không!"

“Tôi có thể chuyển 50% cổ phần của tập đoàn Mộ Thị sang tên anh, miễn là anh đồng ý thả anh ta ra ngoài.” Có lẽ đây là phương án cuối cùng. Mộ An Bảo chỉ có thể lấy ra quân cờ cuối cùng của mình.

"Ha ha..." Hoắc Dung Thành liếc mắt, khinh thường nhìn ông ta: "Ông có thể nói chuyện tiền bạc với tôi được sao?"

"Ông nội anh nói ông ấy đồng ý thả Mộ Tư Đồng."

“Ồ.” Vẻ mặt anh ta rất thản nhiên, bình tĩnh thốt lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy thì ông đi tìm ông ấy đi, tại sao lại tìm tôi?

Mộ An Bảo tức đến mức như muốn nổ tung lồng ngực, nhưng cổ họng nghẹn cứng lại không nói nên lời.

Sau khi ông ta rời đi, Hoắc Dung Thành nhướng mày nói với quản gia Trương: "Đừng để anh ta chết quá dễ dàng. Hãy tra tấn từ từ, từng chút một..."

Nếu không có gã, anh ta có cãi nhau với Tô Tú Song không?

Gã chính là thủ phạm, chết tiệt!

Trên xe buýt.

Tô Tú Song thực sự rất mệt mỏi, dựa đầu vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Tô Ái Lan ngồi bên cạnh, thấy Tô Tú Song như vậy bà thấy rất xót xa, lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho cô.

Tô Tú Song ngủ rất tỉnh, đôi mắt cô hơi híp lại: "Bà nội, bà cũng ngủ một lát đi, còn bốn tiếng nữa mới tới nơi."

“Cháu ngủ đi, bà không buồn ngủ. Lúc bệnh viện bà nằm trên giường cả ngày, bây giờ thật sự không ngủ được nữa.” Tô Ái Lan cười kéo chăn cho cô: “Trong xe lạnh lắm, đắp chăn cẩn thận vào, đừng để bị cảm.

Tô Tú Song gật đầu, dụi dụi hai má vào chiếc chăn ấm áp, sạch sẽ và thoải mái, có mùi nắng.

“Cháu đã nói với Hoắc Dung Thành là cháu đi về quê với bà chưa?” Tô Ái Lan hỏi lại.

Nghe thấy tên người đàn ông đó, Tô Tú Song nhíu mày, cảnh tượng Từ Tuyết Nhung hôn anh ta bỗng hiện lên trong đầu cô.

Lồng ngực cô không ngừng phập phồng, hàng mi dài và cong khẽ rung rung như hàm chứa một cảm xúc gì đó trong đôi mắt, cô gật đầu trong mơ hồ: "Rồi ạ!"

“Tốt rồi, vợ chồng quan trọng nhất chính là hòa hợp.” Tô Ái Lan nhẹ nhõm một hơi: “Mấy giờ rồi?”

Tô Tú Song lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa vuốt màn hình điện thoại cô chợt sửng sốt.

388 cuộc gọi nhỡ, thật điên rồ!

Tất cả các cuộc gọi đều là của Hoắc Dung Thành, đủ cho thấy sự tức giận và cáu kỉnh của anh ta đến mức nào.

Cô khẽ nhíu mày, điên quá rồi, anh ta không mỏi tay sao?

Thật kinh khủng!

Đúng lúc này, màn hình điện thoại lại đột nhiên lại sáng lên, Tô Tú Song thực sự sửng sốt, suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài như cầm phải một củ khoai nóng.

Vẫn tiếp tục!

Đồ thần kinh! !

Cô nhíu mày nhìn điện thoại chằm chằm, không trả lời, ấn nút từ chối.

“Người ta gọi sao không trả lời?” Tô Ái Lan tò mò hỏi.

Tô Tú Song sực tỉnh lại, cô nói dối: "Điện thoại quấy rối bà ạ, không cần trả lời."

“Thật sao?” Tô Ái Lan nói với giọng đầy nghi ngờ, và ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng đầy nghi ngờ, bà hỏi lại với hàm ý sâu xa: “Có phải là cuộc gọi của Hoắc Dung Thành, cháu đang nói dối bà phải không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận