Mặt khác.
Trong phòng.
Quản gia Trương đã gọi điện thoại mấy tiếng đồng hồ rồi. Lúc này điện thoại cũng đã nóng ran, cổ tay ông đau nhức, suýt chút nữa gãy tay.
"Cậu hai!”
Ông thận trọng nói.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành đang đứng hút thuốc bên cửa sổ trên tầng đột nhiên quay người lại hỏi, giọng nói khàn khàn: "Nghe máy rồi?"
"Không... không... không bắt máy..."
Vừa nói, ông vừa rón rén lùi lại một bước.
Ngay lập tức, ông bị ném đĩa hoa quả vào người.
Quản gia Trương thầm kêu đau: "Còn nữa, mợ hai đã tắt máy rồi, tiếp tục gọi như thế này cũng vô dụng."
“Cô ta dám cố ý cúp điện thoại của tôi?” Trong phút chốc, hai mắt Hoắc Dung Thành nổi lên một trận cuồng phong, các khớp xương đều kêu cót két.
Quản gia Trương nghĩ thầm, bình thường mợ hai còn dám ngang ngược với anh ta, vậy tại sao lại không dám tắt máy?
Nhưng mà, ông chỉ dám nghĩ thầm trong lòng không dám nói ra, chỉ lựa lời nói: "Mợ hai sao dám cúp điện thoại của cậu hai được? Chắc là do điện thoại của cô ấy hết pin rồi."
Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói phát ra từ giữa hai hàm răng: "Đừng có giải thích hộ cô ta, cô ta làm những chuyện như này không phải ít."
Mẹ kiếp!
Không chỉ nói mà không giữ lời, bây giờ cô ta còn dám to gan nói dối hết lần này đến lần khác, thậm chí còn dám nói dối cả anh ta!
Quản gia Trương không kịp nói gì đã bị chặn họng lại.
"Nghe cho kỹ đây. Ngay sau khi người phụ nữ đó trở lại, hãy trói cô ta lại và đem ngay đến phòng của tôi."
Quản gia Trương: "..."
Ở Quê.
Khi Tô Tú Song tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Tô Ái Lan không ngủ được. Bà dạy từ sáng sớm chuẩn bị xong bữa sáng, có cháo kê và bánh bao hấp rau cải canh.
Nhìn thấy bánh bao hấp rau cải canh, mắt Tô Tú Song sáng lên, cô ăn hết ba cái trong một hơi.
“Ăn ừ từ thôi, không ai ăn mất của cháu đâu.” Tô Ái Lan cười trìu mến xoa nhẹ đầu cô.
"Lâu lắm rồi cháu mới được ăn món bánh bao hấp rau cải canh ngon như vậy."
Ăn no xong xuôi Tô Tú Song ngồi vỗ vỗ bụng đầy thức ăn. Nhìn thấy sắc mặt Tô An Nhiên, cô mới chợt sửng sốt.
Gương mặt bà phờ phạc tái mét, đôi mắt xanh xao trông rất mệt mỏi, thiếu năng lượng và có một số vết sưng tấy trên mặt.
“Bà ơi, sao sắc mặt bà lại như vậy?” Cô nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Tô Ái Lan mỉm cười, vuốt mặt Tô Tú Song và nói: "Bà già rồi, không chịu được chuyển động mạnh, bà vừa ngồi xe cả đêm, đường đi thì gập ghềnh nên hai ngày nữa sẽ khỏe thôi."
Nghe vậy, Tô Tú Song cũng không nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ dặn dò: "Bà vừa mới tỉnh giấc, đừng làm việc mệt quá làm gì, bà cứ nghỉ ngơi đi, cháu vẫn còn trẻ có gì để cháu làm cho."
"Được được, Tú Song nhà chúng ta đã lớn thật rồi."
Các nếp nhăn trên mặt Tô Ái Lan đột nhiên lộ ra.
Trong hai ngày tiếp theo, Tô Tú Song đã dọn dẹp và quét sạch sân nhà.
Từ khi bà nội cô ngất xỉu phải nằm viện, nhà cửa vắng tanh không có ai trông nom, cỏ lau mọc cao hơn cả người.
Cuối cùng thì tối hôm đó cô cũng dọn dẹp xong cái sân trước cửa và làm bữa tối. Lúc này Tô Ái Lan cũng đã khỏe lại.
Tô Tú Song bưng hai bát cơm đặt ở trên bàn đá dưới giàn nho, cô than thở: "Để cháu về quê ở cùng bà chăm sóc bà đi, cháu thấy bà vẫn đi sớm về muộn mỗi ngày, có vẻ còn bận rộn hơn cả cháu."
"Đứa nhỏ này, nhà gì Lý có việc bận nên bà sang giúp."
Tô Tú Song không khỏi tức giận: "Ngày nào cũng giúp sao? Nếu như bà không dám từ chối để cháu sang nói hộ cho."
Nhờ một bà già vừa mới tỉnh lại sau hơn một năm nằm hôn mê sang giúp đỡ, lương tâm của bà ta ở đâu vậy?
"Sức khỏe của bà, trong lòng bà biết rõ nhất, hơn nữa cuộc sống của người già cháu thích nghi sao được?"
"Được rồi, cháu không nói lại bà được, bà cảm thấy vui vẻ là được, bà nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hai bà cháu vừa trò chuyện vừa ăn thì bất chợt có một cơn gió thoảng qua, hương hoa lộc vừng xộc vào mũi.
“Thật là thơm!” Tô Tú Song hít sâu một hơi, ở thủ đô cô không bao giờ được ngửi mùi hương này.
"Đợi vài ngày nữa bà giúp dì Lý xong, bà sẽ nấu cơm hoa lộc vừng cho đứa nhóc nghịch ngợm này ăn.”
"Vâng ạ!"
Vào một đêm cuối tháng năm, tiết trời không lạnh cũng không nóng, có gió thoảng qua, ngửi thấy hương hoa, nhìn sao trên bầu trời đêm, thật thoải mái và ấm cúng.
Sau khi ăn tối và xem phim truyền hình với bà một lúc, Tô Tú Song trở về phòng.
Cô liếc sang chiếc điện thoại đang sạc pin ở đầu giường, ánh mắt cô hơi dừng lại nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu không dời.
Đêm đó sau khi cô tắt máy đến giờ không hề bật máy lên lần nào.
"Phù..."
Cô thở phào nhẹ nhõm, cắn môi dưới, cầm điện thoại bấm nút mở nguồn.
Ngoại trừ 500 cuộc gọi nhỡ ngày hôm đó, hai ngày nay đều rất yên tĩnh, không có thêm cuộc khủng bố điện thoại nào.
Thấy vậy, Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tinh thần cũng được thả lỏng thoải mái thay vì căng thẳng như mũi tên đang nằm trên dây cung.
Ngay sau đó là cảm giác mất mát và trống rỗng.
Cô giật giật khóe miệng, tự cười chế giễu, thản nhiên lướt ngón tay trên danh sách bạn bè.
Quả nhiên, dù đàn ông thích những điều mới mẻ hay phụ nữ lạ đến nhường nào, họ chỉ quan tâm đến ba điểm, và thời gian hứng thú cũng rất ngắn.
Đặc biệt đối với những người đàn ông như Hoắc Dung Thành, giàu có bậc nhất thiên hạ, đứng ở vạch đích từ khi sinh ra, phụ nữ đối với họ chỉ là món đồ chơi. Họ có thể chơi tùy thích. Nếu chán rồi không muốn chơi nữa họ cứ vứt nó đi. Chỉ cần đổi đồ chơi mới là được.
Có thể bây giờ anh ta đang tập thể dục trên giường của Từ Tuyết Nhung.
Bỗng nhận ra không ngờ mình lại nghĩ tới tên biến thái không biết xấu hổ kia, lồng ngực Tô Tú Song phập phồng lên xuống, cô thở hổn hển duỗi tay ra tự tát vào mặt mình hai cái. Cô tát rất mạnh.
Tô Tú Song, tỉnh táo lại đi!
Với loại cặn bã khốn khiếp đó, anh ta không đáng để cô lãng phí thời gian, huống chi lại còn suy nghĩ anh ta đang làm gì vào lúc này.
Dù sao đó cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân. Đợi hai năm sau, cô sẽ đi trên con đường quang minh chính đại của mình, cô sẽ tự bước chân trên cây cầu của mình, chia tay rồi mỗi người một con đường riêng.
Tô Tú Song tức giận ném điện thoại sang một bên. Cô kéo chăn bông trùm kín đầu rồi đi ngủ.
Tập đoàn Hoắc Thị.
Văn phòng rộng lớn sang trọng đang rất lộn xộn, các tài liệu bị ném tung tóe nằm rải rác từ cửa sổ đến cửa ra vào. Cả nền nhà đều là màu trắng.
Hoắc Dung Thành ngồi trên ghế da màu đen, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, phải nói là tối hơn đáy nồi nhiều lần.
Trước bàn làm việc của anh ta là một hàng nhân viên cấp cao và ban giám đốc điều hành công ty ngồi ngay ngắn.
Không ai trong số họ được tha. Người nào người nấy bị mắng nhiếc đến nhức não, đầu tóc rũ rượi, sắp ngã gục ra đất đến nơi rồi. Không một ai dám phản kháng lại, toàn thân run lẩy bẩy.
Hoắc Dung Thành đang trong cơn thịnh nộ. Anh ta lúc này giống như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào ở bất kỳ đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!