Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Dần dần, lồng ngực của cô đã bình tĩnh trở lại không còn lo sợ đập thình thình như trước. Cô đến bên cửa sổ nhìn trộm ra bên ngoài.

Sân vắng tanh không một bóng người.

Bóng dáng người đàn ông biến mất không dấu vết.

Lẽ nào đã quay về rồi sao?

Đôi mắt cô đảo qua, tâm trạng bình tĩnh lại. Đi rồi cũng tốt. Dẫu sao nơi này không phù hợp để anh ta ở lại.

Đột nhiên: “Keng” một tiếng, âm thanh vang to như thể có thứ gì đó rất nặng rơi trên mặt đất.

Tô Tú Song nhướng mày nghi ngờ bước ra ngoài.

Đột nhiên, cô ta va vào Hoắc Dung Thành - người đã nhảy từ cửa sổ xuống và trên tay đang cầm một thanh sắt.

“Đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện, còn dám nhảy qua cửa sổ. Tôi sẽ gọi cảnh sát và tố cáo với họ anh đã đột nhập vào nhà riêng của tôi. Anh làm như vậy là phạm pháp.” Ngực Tô Tú Song vẫn còn đau đau. Làm sao anh ta có thể làm ra chuyện tồi tệ như vậy?

"Haha..."

Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười nhạt, xỏ một tay vào túi quần âu, đôi môi mỏng nhếch lên đầy vẻ gian ác: "Nếu nói về pháp luật, cô là bà Hoắc, muốn báo cảnh sát sao, báo đi?"

"Anh...”

Tô Tú Song nhất thời nói nên lời.

Ngay cả khi cô báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ không làm gì được anh ta, chỉ đơn giản là phí công sức.

Cô xoay người, chưa kịp bước vào phòng, thì ngay lập tức bất ngờ bị người đàn ông ôm vào lòng, giữ cô chặt trong vòng tay.

“Phòng của cô?” Hắn cúi đầu lạnh lùng hỏi.

Tô Tú Song không đáp lại, chỉ giãy dụa đá chân.

"Không nói?"

Ánh mắt Hoắc Dung Thành vô cùng sắc bén. Anh ta nhìn hai gian phòng bên trái và bên phải rồi bước ngay vào phòng bên phải.

Cuối cùng, anh ta sải bước dài tới cửa và khóa lại.

Ngay sau đó anh ta ném Tô Tú Song lên giường một cách nặng nề, mông cô như bị vỡ làm đôi vô cùng đau đớn.

Hoắc Dung Thành đưa tay lên tháo cà vạt ra, sau đó kéo mạnh tay cô vắt qua đỉnh đầu, lấy cà vạt buộc tay cô vào đầu giường.

Sức lực của nam và nữ khác nhau rất lớn, Tô Tú Song hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

“Hoắc Dung Thành, anh đang định làm cái quái gì vậy?” Tô Tú Song có chút hoảng hốt.

"Làm cô!"

Dứt lời, Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm và thắt chặt cà vạt lại.

"Hoắc Dung Thành, tên khốn kiếp! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"

Tô Tú Song nghiến răng chửi bới. Cô không chịu thua, hai chân không ngừng đá vào bụng và đùi của Hoắc Dung Thành.

“Cô còn muốn bị trói cả hai chân nữa sao?” Hoắc Dung Thành mấp máy đôi môi mỏng, lạnh lùng cảnh cáo Tô Tú Song.

"..."

"Lúc trong nhà vệ sinh, tôi đã cảnh cáo cô nếu cô dám nói dối tôi, tôi sẽ để cô nằm ba ngày ba đêm trên giường. Bây giờ là lúc tôi phải trừng phạt cô."

Vừa dứt lời, Hoắc Dung Thành không nhịn được thêm chút nào nữa, cúi xuống người cô, hôn một nụ hôn nóng rực lên mặt, dần dần cánh môi di chuyển xuống dưới.

“Hoắc Dung Thành, tên khốn kiếp, buông tôi ra!” Sắc mặt Tô Tú Song đỏ bừng. Cô giãy dụa, lồng ngực hẫng một cái.

“Cách tốt nhất để làm cho phụ nữ câm miệng là hôn cô ta và chặn miệng cô ta lại.” Hoắc Dung Thành đưa tay bóp cằm cô, chậm rãi nói: “Dám chọc giận tôi, tôi sẽ cưỡng hiếp cô trước rồi giết cô, giết rồi lại hiếp."

"Anh là đồ biến thái!"

Hoắc Dung Thành nhướng mày nhìn cô với ánh mắt phản bác: "Tiết kiệm sức đi rồi lát nữa hãy nói."

"..."

"Cốc cốc"

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Cuối cùng Tô Tú Song cũng nở nụ cười. Chắc chắn là bà nội về rồi. Bà về cô mới được cứu.

Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói điều gì, Hoắc Dung Thành đã nhét khăn vào miệng cô trước.

Tô Tú Song cố gắng kêu lên, cố phát ra âm thanh nhưng cô chỉ có thể kêu một tiếng nhỏ như muỗi kêu, người bên ngoài không thể nghe thấy.

Hoắc Dung Thành đứng dậy dời đi bỏ mặc cô lại.

Cánh cửa đóng lại, Tô Tú Song chỉ có thể nhìn tia hy vọng cuối cùng của mình dần tiêu tan.

Cánh cửa mở ra, Tô Ái Lan vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Dung Thành: "Dung Thành, là cháu thật sao."

"Bà biết cháu đến đây sao?"

Giọng điệu lạnh lùng của Hoắc Dung Thành đỡ đi nhiều, lịch sự, xa cách và lễ phép.

“Bà đang đi hộ việc bên nhà dì Lý thì hàng xóm nói rằng có một chiếc xe hơi đậu trước nhà, bà nghĩ thầm liệu có phải cháu đã đến đây không.” Những nếp nhăn trên trán Tô Ái Lan giãn ra, sau đó bà nắm lấy tay Hoắc Dung Thành vỗ về: “Dạo này cháu có bận không? Bà trông gầy đi nhiều đấy!"

Hoắc Dung Thành bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, anh ta không bao giờ thích người khác chạm vào mình, thật ghê tởm.

Ngay lúc này tuy rằng cả thân thể và tâm trạng đều đang rất ức chế nhưng anh chỉ có thể nhíu mày, không có cách nào đẩy ra được.

"Đi xe đến đây nhất định chưa ăn rồi. Đợi lát, để bà lấy cho cháu một tô mì."

Hoắc Dung Thành ngăn bà lại, anh ta đang cố chịu đựng nói: "Đừng phiền nữa, cháu hơi mệt muốn nghỉ ngơi."

"Đúng, đúng, cháu và Tú Song ngủ chung một phòng, phòng của nó ở bên phải."

"Cháu biết, cô ấy bị bong gân cổ chân và không thể cử động. Cháu sẽ chăm sóc cô ấy những ngày này và bà cứ nghỉ ngơi đi."

Tô Ái Lan sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Lúc trưa vẫn bình thường? Có nghiêm trọng không?"

“Một chút, đã bôi thuốc rồi, có lẽ cần phải nằm trên giường ba ngày để nghỉ dưỡng.” Sắc mặt Hoắc Dung Thành không chút thay đổi, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên.

"Để bà chăm sóc. Mà thôi. Cháu làm đi. Đàn ông sức dài vai rộng mới làm tốt được." Tô Ái Lan nhanh chóng thay đổi lời nói.

Bọn trẻ cần vun đắp tình cảm, Hoắc Dung Thành đã chủ động chăm sóc nên đây là điều tốt.

Hoắc Dung Thành vừa trở lại phòng liền cởi quần áo của mình ra.

Tô Tú Song không thể động đậy, giống như miếng thịt tươi nằm trên thớt.

Đôi mắt Hoắc Dung Thành sáng rực lên ngọn lửa dục vọng. Anh ta hôn cô một cách mạnh mẽ và độc chiếm, tiếp tục những gì đã bị gián đoạn vừa rồi.

Hết lần này đến lần khác, Tô Tú Song đều bị anh ta cưỡng bức một cách tàn bạo, không bỏ sót lại chỗ nào trên cơ thể.

Lúc đầu cô còn có sức để mắng, đạp, giãy dụa. Nhưng lúc sau toàn thân suy nhược, không còn sức lực kháng cự, chỉ có thể để Hoắc Dung Thành muốn làm gì thì làm.

Suốt ba ngày cô không được bước chân ra khỏi giường.

Khi nào đi vệ sinh, anh ta sẽ quấn chăn quanh người cô rồi ôm đi, thậm chí quần lót cũng không được mặc. Anh ta còn lấy khăn tay nhét vào miệng để cô không kêu được.

Nếu đói bụng, Hoắc Dung Thành sẽ tự tay mang đồ ăn vào cho cô ăn.

Tô Tú Song cảm thấy mình sắp chết trên giường rồi. Mệt thì ngủ, khi tỉnh lại sẽ làm chuyện đó, đói thì được cho ăn, ăn xong lại làm, bất kể ngày đêm.

Miệng cô bị anh ta bạo hôn làm cho sưng tấy lên, toàn thân cô cũng đầy những vết sưng tấy tím bầm, những vết trên cổ chồng chất lên nhau, cả mồ hôi trên người cô cũng ướt sũng rồi lại khô lại khô, khô rồi lại ướt.

Cô không biết anh ta đã nói gì với bà mà trong suốt ba ngày, bà không hề bước vào phòng, cũng không quan tâm cô còn sống hay đã chết.

Khủng khiếp!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận