Đôi mắt của Hoắc Dung Thành nheo lại, anh từ từ liếc nhìn người phụ nữ đang nhìn mình chằm chằm, cong môi lên: "Lại còn nhìn chằm chằm vào bát của tôi, muốn ăn sao?"
Tô Tú Song chợt lấy lại tinh thần, cô lắc đầu: "Không... không có, anh hiểu lầm rồi!"
"Hừ!"
Hình như Hoắc Dung Thành không nghe thấy lời cô nói. Anh ta hơi nhướng mày, cầm bánh bao đưa qua, ra hiệu bảo cô mở miệng ra.
Tô Tú Song sửng sốt, ho nhẹ một tiếng: "Tôi sẽ tự ăn."
Đột nhiên anh ta vươn tay lên phía trước và nhét bánh bao vào miệng cô với tốc độ cực nhanh.
Bỗng nhiên một cảm giác vừa cay nồng vừa hắc trào ra từ cổ họng, khiến cô nghẹn ngào, nước mắt chảy ra và hắt xì hơi liên tục.
Tô Tú Song bỏ đũa xuống đi thẳng vào bếp tìm nước.
Khủng khiếp!
Nó thực sự rất hắc và cay.
Đúng là một tên gian xảo chết tiệt!
Sau khi uống hai cốc nước lớn cô mới nén được cơn buồn nôn lại.
Tô Ái Lan đang đứng trong bóng tối, không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai bọn họ. Nhưng bà nhìn hai người đang chọc ghẹo nhau với đầy sự yêu thương và trìu mến.
Sau khi ăn tối và dọn dẹp bát đũa, một đoàn người đã kéo nhau đến nhà họ.
Dì Lý và nhiều phụ nữ trong làng đến nhà. Trong tay mỗi người đều cầm một thứ gì đó.
"Dì Tô, cháu gái Tô Tú Song của dì và cháu rể vừa từ Hà Nội về. Họ về gấp nên chắc là dì không kịp chuẩn bị gì. Chúng tôi mang theo một ít thịt xông khói, xúc xích, rau củ khô và một số đồ ăn khác cho mọi người."
Dì Lý mỉm cười, trên tay xách rất nhiều thịt ba chỉ.
Bà ta vừa nói xong, một nhóm phụ nữ phía sau xôn xao nói tiếp: "Vâng, đúng rồi, chúng tôi ai cũng mang theo rất nhiều đồ."
Nghe vậy, Tô Tú Song nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
Không ai đi tay không cả, người nào người nấy đều xách túi lớn túi nhỏ.
Tô Tú Song trông có vẻ nghi ngờ.
Từ nhỏ cô đã bị các cô các dì trong làng mắng mỏ, không ưa gì cô, chưa bao giờ được đối xử nhiệt tình như vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Thật ngại quá!"
"Mọi người có gì phải ngại chứ? Cháu gái và cháu rể tôi từ Hà Nội về. Đây là lần đầu tiên chúng nó có cơ hội để thử các món ngon và đặc sản địa phương chúng ta."
Ngay lập tức Tô Tú Song hiểu ra mọi chuyện.
Người say mượn rượu để nói. Hóa ra tất cả bọn họ chỉ là muốn nhắm tới Hoắc Dung Thành. Đây là thế giới của sự sĩ diện.
"Cháu rể của bà đâu?"
Dì Lý nhìn quanh nhà như một cái máy ra đa.
“À!” Tô Ái Lan chỉ vào phòng: “Đang thay quần áo.”
Trong lúc họ nói chuyện, Hoắc Dung Thành đã thay xong quần áo bước ra khỏi phòng. Anh ta đẹp trai ngời ngời trong bộ u phục đen, đứng ngược hướng với ánh sáng, lưng anh ta dường như đang tỏa ra một vầng hào quang.
Một nhóm phụ nữ tươi tỉnh và hào hứng hẳn lên.
“Dung Thành, dì Lý và hàng xóm của bà đã đặc biệt đến gặp cháu và mang theo rất nhiều đồ ăn.” Tô Ái Lan nói.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành kiêu ngạo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, khẽ gật đầu, nói một câu ngắn gọn súc tích: "Cám ơn!"
“Dung Thành, con có thể chụp ảnh với chúng ta mỗi người một bức không, chúng ta đã mang theo điện thoại di động rồi.” Dì Lý cười nói.
"Phụt!"
Tô Tú Song không kìm lại được, phun hết nước ra ngoài.
Hóa ra là kẻ say mượn rượu để nói. Ý đồ của họ là tìm gặp Hoắc Dung Thành dưới danh nghĩa tặng quà, đúng là mê trai đầu thai cũng không hết.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành bỗng trở nên lạnh lùng, sắc mặt thay đổi, mím môi lại không nói nên lời.
"Tất nhiên là được rồi, toàn là bà con thân thiết trong làng, làm sao anh ấy có thể không đồng ý được!"
Tô Tú Song nở nụ cười rạng rỡ. Cô ngấm ngầm liếc nhìn Hoắc Dung Thành, trong lòng vô cùng hả hê.
Không phải từ khi sinh ra tính khí của anh ta là lạnh lùng hướng nội sao?
Chụp ảnh với một nhóm người như vậy có khác nào giết chết anh ta?
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành tối sầm lại, nhìn cô với ánh mắt sắc như lưỡi dao.
Tô Tú Song lờ đi coi như không nhìn thấy, cô nói tiếp với dì Lý: "Đừng vội, mọi người cứ lần lượt từng người một đi, còn rất nhiều thời gian."
Nghe vậy, dì Lý và cả nhóm đều vui như mở cờ. Họ vừa vui mừng vừa phấn khích nhìn về phía Hoắc Dung Thành.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, lông mày nhíu chặt, đáy mắt khẽ đảo qua đảo lại như sắp nổi một trận cuồng phong.
Để giữ thể diện cho bà Tô Ái Lan nên anh ta không thể bộc lộ ra và cố chịu đựng.
Người phụ nữ chết tiệt đáng ghét này!
Hành hạ cô ta trên giường ba ngày qua xem chừng vẫn nhẹ, lẽ ra nên giết chết cô ta.
“Khoan đã, Dung Thành nhà chúng tôi không thích chụp ảnh. Hơn nữa thằng bé không phải là sư tử đá ngồi ở cổng công viên cho khách du lịch chụp ảnh.” Tô Ái Lan vội vàng bước tới, đẩy dì Lý và nhóm phụ nữ ra, dang rộng vòng tay trước mặt Hoắc Dung Thành giống như đại bàng canh giữ gà con: "Muốn chụp ảnh thì chỉ có thể chụp ảnh cả nhóm nhiều người. Để tôi chụp giúp dì."
Dì Lý suy nghĩ một hồi, chỉ có thể đồng ý với ý kiến của bà Tô.
Ngay sau đó, nhóm phụ nữ đổ xô vào chỗ Hoắc Dung Thành. Mọi người ai cũng muốn đứng gần anh ta nhất và tạo nhiều tư thế khác nhau.
Tô Tú Song chụp bốn - năm bức ảnh và đưa điện thoại cho họ xem.
Nhóm người bọn họ rất hài lòng nhìn chằm chằm vào những bức ảnh và không ngừng nói chuyện thì thầm, nở nụ cười không ngớt trên khóe miệng.
Mười giờ.
Một bàn ăn tối đầy ắp đồ ăn.
Dì Lý và nhóm phụ nữ từng người một thi nhau trổ tài bếp núc. Họ nấu toàn những món ngon, tranh nhau đưa cho Hoắc Dung Thành.
Tô Tú Song lắc đầu đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô An Nhiên, nhẹ giọng nói: "Bà nội, cháu hơi buồn ngủ, cháu đi ngủ trước nhé."
Tô Ái Lan gật đầu, xoa xoa mặt cô: "Cháu đi đi!"
Tô Tú Song nằm trên giường thư giãn, cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Đùi cô bị cọ xát cả ngày thực sự rất đau và khó chịu.
Hoắc Dung Thành đúng là một tên biến thái!
Cô sợ Hoắc Dung Thành lại làm chuyện đồi bại. Ngay cả khi buồn ngủ cũng không dám ngủ. Cô nằm sát phía giường bên phải, còn đặt hai cái chăn ở giữa.
Mười giờ rưỡi, nhóm của dì Lý cuối cùng cũng rời đi.
Họ vừa tiến về phía trước vừa trò chuyện xôn xao.
"Tôi làm thịt ba chỉ chiên, Dung Thành ăn món đó nhiều nhất."
"Rõ ràng là anh ấy đã ăn vài miếng cơm Sophora japonica của tôi."
"Đâu, bánh nướng của tôi mới ngon..."
"Này, tôi hy vọng Dung Thành có thể ở đây mãi mãi. Chúng ta sẽ nấu ăn cho anh ấy mỗi ngày."
"Dì Lý, cô không sợ chồng cô đánh gãy chân sao mà dùng tiền kiếm được để đi nuôi người đàn ông khác."
"Haha, không phải cô cũng vậy sao, cả Tú Trân nữa, những người đang mang thai cũng nhiệt tình tham gia..."
"Nghe chị Lý nói là khi mang thai, nếu nhìn chằm chằm vào người đẹp sẽ sinh ra một đứa trẻ đẹp như vậy. Mặt mũi ông nhà tôi xấu quá, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tướng mạo của con gái."
"Vâng, vâng, tôi cũng nghe nói nhưu vậy."
"..."
Phòng khách.
Tô Ái Lan vừa dọn dẹp một đống hỗn độn vừa nói với Hoắc Dung Thành: "Dung Thành, bà đun nước sôi rồi đấy, cháu đi tắm rửa đi, xong rồi vào phòng bà có chuyện muốn nói với cháu."
"Vâng!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!