Hôm đó, tình trạng của bà nhanh chóng xấu đi và lâm vào hôn mê .
Bà tức giận mắng mỏ hết lượt từ Tô Trọng Quân , Tô Tú Song đến Lưu Mộ Liên và đòi cắt đứt mối quan hệ.
"Vốn dĩ trong lòng bà cũng không vui lắm, ngày nào cũng phải vác thêm một cục đá nặng, nhưng nhìn thấy cháu vội vã không ngại đường xa về đây vì Tú Song, tâm trạng bà đã tốt hơn nhiều. Đâu nó cũng là cái duyên cái số của hai đứa. Người ta nói duyên phận do trời định. Cuộc hôn nhân này đã gắn kết hai người lại với nhau, cái gì cũng có lí do của nó cả. "
"Sau khi chết, điều khiến bà lo lắng nhất là Tú Song. Nó nhất định sẽ không chịu đựng được cú sốc này. Bây giờ bà và cha nó cũng đã cắt đứt quan hệ. Người duy nhất có thể khiến nó vui là cháu."
Hoắc Dung Thành nhíu mày thật sâu.
"Bà đã đặt quan tài ở thị trấn rồi. Khi ra đi chỉ cần mặc quần áo cho bà rồi đặt vào quan tài là được. Tổ tiên nhà ta đều nằm ở dưới đất, chôn ta cùng ông bà là được rồi."
"Nếu bà không nói cho cô ấy biết sự thật, khi bà ra đi cô ấy sẽ càng đau lòng hơn."
“Bà biết, nhưng nó sẽ cảm thấy an tâm hơn khi có cháu bên cạnh.” Tô Ái Lan thở dài: “Nếu bây giờ nói cho nó biết, cả ngày nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nó, bà sẽ cảm thấy đau thắt ruột gan, sao có thể an tâm mà ra đi được? Lòng đang phiền muộn, thời gian bà sống cũng không còn nhiều nữa, trong khoảng thời gian cuối đời này chỉ muốn nhìn hai đứa vui vẻ với nhau ngày qua ngày. Bà không muốn đau thương hay nhìn thấy nước mắt. Đây là mong muốn cuối cùng của bà. "
"Còn có một việc cuối cùng, mong cháu có thể chăm sóc Tú Song thật tốt, bảo vệ con bé đừng làm nó buồn. Cho dù hợp đồng hôn nhân hết hạn, bà cũng mong cháu có thể chia tay nó trong êm đẹp. Chỉ cần làm tốt hai việc này là được rồi. Dung Thành, cháu sẽ hứa với bà, phải không? "
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bà trông thật ảm đạm, nhìn Hoắc Dung Thành đầy mong đợi.
Lồng ngực Hoắc Dung Thành phập phồng một hồi lâu sau mới gật đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tú Song mở mắt và vô thức nhìn về phía anh. Dấu hiệu trên tấm khăn trải giường cho thấy anh ta đã ngủ. Nhưng nó rất lạnh không có hơi người, có lẽ anh ta đã dạy từ rất sớm.
Cô dụi đi dụi lại mắt, dậy sớm như vậy không phải là phong cách của Hoắc Dung Thành.
Vừa đứng dậy và bước ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy tiếng động từ trong bếp.
"Đúng vậy, đổ nước trước, sau đó cho gạo vào. Muốn ăn táo đỏ thì có thể cho vài quả vào..."
Tô Tú Song nhướng mày tò mò đi tới.
Cô thấy trước bếp là bà nội đang chỉ đạo, còn Hoắc Dung Thành mặc quần tây đen đang... vo gạo?
Đây có phải là ảo giác không, có phải cô đang nằm mơ không?
Đưa hai tay dụi mắt lần nữa, hình ảnh đó không biến mất mà càng hiện ra rõ hơn.
Tô Tú Song tự nhéo má mình hai cái, há hốc mồm ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần, cô ngậm miệng lại, nhẹ nhàng đi tới, nói: "Bà nội, để cháu làm đi. Anh ta không thể làm những việc này được đâu."
Cô tiện tay cầm lấy cái bát trong tay Hoắc Dung Thành, vo gạo sạch sẽ, vun thêm củi vào đống lửa.
“Tô Tú Song nhà chúng ta cũng biết thương người rồi đấy.” Tô Ái Lan nhìn chằm chằm hai người, khóe mắt không ngừng nheo lại vì nụ cười.
"Vuốt" một cái, hai má Tô Tú Song đỏ bừng, mím chặt môi dưới nói lí nhí: "Bà nội, đừng nói linh tinh, đợi anh ta nấu cơm xong thì có mà chúng ta chết đói hết từ lâu rồi."
Hoắc Dung Thành khẽ liếc nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cả ba người đi đến khu rừng hoa mận phía sau làng.
Đến mùa hoa mận nở, những bông hoa màu trắng nở thành từng chùm và hương thơm nồng nàn lạ thường.
Cành cây cao đến mức giơ tay lên cũng không thể chạm tới. Tô Ái Lan lấy cọc tre có gắn một cái móc đã chuẩn bị từ trước để móc cành cây một cách dễ dàng.
Hoắc Dung Thành không nói lời nào duỗi ngay cánh tay dài của mình ra với cành.
Anh ta vừa cao tay vừa dài, thoắt cái đã với được vài chùm xuống, quay lại nhìn Tô Tú Song. Cô hiểu ý ngay, bước tới hái những chùm hoa mận bỏ vào giỏ tre.
Nhìn người đàn ông vô cảm cũng đang hái hoa mận lại khiến cô bị sốc.
Trong ấn tượng của cô, Hoắc Dung Thành là một công tử bột giàu có, chỉ đưa tay ra để gắp thức ăn đưa vào miệng. Mỗi khi anh ta dùng bữa sẽ có một hàng người hầu đứng đợi phía sau.
Nhưng mà bây giờ... thậm chí anh ta còn cùng cô đi làm những chuyện như này.
Đơn giản là chuyện này không thể tin được.
“Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy?” Hoắc Dung Thành nheo mắt nhìn cô.
Bị bắt quả tang, Tô Tú Song hơi xấu hổ, giả vờ ho khan hai tiếng: "Là anh tự đa tình hả, ai thèm nhìn anh chằm chằm?"
"Cô!"
“Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi nhìn anh chằm chằm?” Tô Tú Song cứng giọng không chịu thừa nhận.
“Cô không nhìn, là lợn nhìn.” Sắc mặt Hoắc Dung Thành không chút cảm xúc.
“Anh mới là lợn, cả nhà anh đều là lợn.” Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Dung Thành với điệu cười xấu xa: "Cô thừa nhận mình là lợn sao?"
"..." Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đang hả hê, tức giận nắm lấy một nắm hoa mận ném về phía Hoắc Dung Thành như đang trút giận.
Trên đỉnh đầu và trên áo anh ta đều có hoa mận nhìn rất ngộ nghĩnh.
Tô Tú Song che miệng cười.
Tô Ái Lan đứng bên cạnh nhìn hai người đùa giỡn với nhau, nụ cười không ngừng vương nơi khóe mắt, đúng là tuổi trẻ.
Cuối cùng họ cũng thu hoạch được kha khá thành quả.
Một giỏ đầy hoa mận.
“Dì Tô, về chưa?” Có người chào bà khi đi qua cổng làng.
"Về đây."
"Thật hạnh phúc. Cháu gái và cháu rể của bà rất hợp nhau, trông chúng thật tình cảm, lại rất hiếu thảo với bà nữa. Tôi thực sự ngưỡng mộ."
“Càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ và ghen tị. ”
Tô Ái Lan mỉm cười, hiện tại tâm trạng bà rất vui, cầm tay hai người đặt lên nhau.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, cả người cứng ngắc, nhưng không buông ra.
Tô Tú Song nhướng mi, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đứng bên phải, mím chặt môi dưới, trong lòng cảm thấy kích động như vừa bị ném đá trúng.
Thoắt cái đã đến tám giờ tối, Tô Tú Song vỗ đùi, cô vẫn quên lên thị trấn mua thuốc tránh thai.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, trời tối rồi không đi được.
Cô cau mày, sắc mặt trở nên chán nản.
Tuy nhiên, google nói rằng loại thuốc tránh thai khẩn cấp nên được dùng trong vòng 72 giờ sau khi quan hệ, còn bây giờ mới là hơn 40 giờ trước, vẫn kịp.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tô Ái Lan đang cầm bồn ngâm chân.
Tô Tú Song nhanh chóng đứng dậy đi tới, nắm lấy tay bà đỡ bà trở về phòng. Cô đổ nước nóng ra, đỡ bà ngồi trên mặt đất rồi đặt chân vào.
"Bẩn lắm, cháu về phòng đi bà tự rửa cũng được."
Tô Ái Lan thấy vậy vội vàng cúi người xuống, bà kéo tay Tô Tú Song ra.
Nhìn đôi bàn tay nhăn nheo đầy những vết đồi mồi, Tô Tú Song cảm động nói: "Hồi cháu còn nhỏ, ngày nào bà cũng rửa chân cho cháu, bà cũng đâu có sợ bẩn."
"Không giống nhau, hồi còn bé cháu không tự rửa được."
"Giống nhau, bây giờ bà già rồi xương khớp cũng yếu đi, để cháu rửa cho bà."
Muốn đầy cũng không đẩy được. Cho dù bà nói thế nào thì Tô Tú Song cũng nhúng tay vào chậu nước, hoàn toàn không nghe lời bà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!