“Tú Song… đừng hấp tấp… nghe bà nói đã… không cần đi bệnh viện… không có tác dụng gì đâu, thời gian này vốn là… thời gian trộm được… ngủ một năm trời mà vẫn có thể tỉnh lại… chắc chắn là ông trời muốn bà… biết con đã kết hôn rồi, như thế là bà đã mãn nguyện rồi… mệt rồi… bà phải nghỉ ngơi thôi…”
Trong phút chốc, nước mắt của Tô Tú Song trào ra, không ngừng chảy xuống: “Bà không được nghỉ ngơi, bà nghỉ ngơi thì con phải làm sao chứ?”
“Tú Song, trên đời này… không có tiệc rượu nào là không tàn cả, sau này… hai bà cháu ta không còn gặp nhau nữa…”
Hốc mắt của bà Tô Ái Lan trũng xuống, mỗi lời nói thốt ra như nhát dao cứa vào phổi, đau đớn tột cùng, dày vò đày đọa bà.
“Bà… bà… không thể chịu nổi sự dày vò này nữa rồi… sau này con và Dung Thành… phải thật hạnh phúc…”
Một búng máu phun ra ngoài, hơi thở trở nên yếu ớt, chỉ có thở ra chứ không có hít vào, ánh mắt dần trở nên trắng dã.
Bà cố gắng trong tuyệt vọng, với chút sức lực cuối cùng bà nhìn hai người với ánh mắt tràn đầy ấm áp và yêu thương.
Sau đó, từ từ nhắm mắt lại.
Bàn tay, dần dần trượt xuống từng chút từng chút một.
“Bà! Bà!” Tô Tú Song mềm nhũn cả người, cô không dám tin, đau lòng gào thét. Trái tim cô như bị xé làm nghìn mảnh, đau đớn không thở nổi.
“Dung Thành! Hoắc Dung Thành! Đây không phải sự thật đúng không? Chắc chắn là giả dối, bà sao có thể chết được, sáng nay rõ ràng còn ngồi cùng nhau ăn cơm, trưa nay còn đi hái hoa hòe, sao bà lại có thể chết cơ chứ?”
Cô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh cầu xin.
Lồng ngực Hoắc Dung Thành khẽ rung lên, ánh mắt anh lạnh lẽo thổi tắt niềm hy vọng trong mắt cô, tàn nhẫn phá bỏ sự mong đợi ảo tưởng của cô: “Bà thực sự đã chết rồi.”
Thực sự, đã, chết!
Đồng tử của cô giãn ra, không chịu nổi cú đả kích này mà ngất đi.
Yết hầu của Hoắc Dung Thành khẽ rung lên, đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên u ám, anh ôm Tô Tú Song vào lòng.
Cô ngất lịm đi thế nên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, không còn làm loạn hay phản kháng.
Sáng sớm hôm sau.
Nhìn qua ô cửa sổ, Tô Tú Song vẫn đang ngủ say, dường như cô gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, thân thể cuộn lại.
Sau đó, cô đột nhiên đứng dậy, rời khỏi giường và mở cửa phòng.
Trong phòng khánh không còn bóng dáng bà nội thân quen ngày ngày bận bịu, cũng không còn gương mặt đôn hậu nở nụ cười hiền từ, cũng không có bữa sáng nghi ngút khói thơm phức.
Giờ chỉ còn những câu đối phúng điếu, linh đường và cỗ quan tài lạnh lẽo.
Còn có bức ảnh đen trắng mà trước đây bà yêu thích nhất nữa.
Cảm giác choáng váng lại một lần nữa ập đến, hai chân cô khuỵu xuống đất, cô nghiến răng chống đỡ cơ thể.
“Không phải là đang khỏe lắm sao? Sao tự dưng nói mất là mất như vậy được.”
“Sáng hôm qua còn thấy bà dắt cháu gái và cháu dâu đi hái hoa hòe, chớp mắt cái đã chết.”
“Lẽ nào là di chứng để lại sau lần hôn mê đó…”
“Nhân gian vô thường, đời người bể khổ, sau khi con cái thành đạt thì bà cũng không được hưởng một ngày hạnh phúc…”
“Suỵt, đừng nói nữa, Tú Song tỉnh rồi.”
Dì Lý đi tới, đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu có đói không, có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, ai bảo mọi người tới đây? Là ai sắp xếp linh đường này?” ánh mắt cô nhìn nhằm vào cỗ quan tài, mặt lạnh băng không cảm xúc, giọng nói khàn đặc.
“Là Dung Thành sắp xếp, cậu ấy bảo mọi người qua chăm sóc cháu, linh đường cũng là cậu ấy làm.”
Tô Tú Song khẽ gật đầu, không nói gì thêm, bước từng bước tới chỗ quan tài.
Bà nội nằm trong đó, đã được đắp khăn liệm, vẻ mặt bình thản.
Tô Tú Song quan sát bà một hồi lâu, cô quỳ xuống bên cạnh cho tới tối, cứ thế không nhúc nhích dù chỉ một chút, không ăn uống gì, cứ như một khúc gỗ.
Ngay cả những tiếng ồn ào ngoài cửa cô cũng không nghe thấy.
“Tú Song, cháu ra ngoài một chút đi, ba má cháu tới rồi. Diệp Thâm đang ngăn họ vào.” dì Lý vội vàng bước vào nói.
Nghe đến đây, đồng tử của Tô Tú Song đang giãn ra bỗng co lại, cô khẽ nhếch môi, đứng dậy.
Bởi vì quỳ quá lâu nên hai đầu gối của cô tê dại đau đớn, đứng dậy ba bốn lần vẫn không được, sau đó dì Lý bước tới đỡ cô dậy.
Trong sân.
Tô Trọng Quân sắc mặt tái đi, nổi giận đùng đùng, đang đôi co với Hoắc Dung Thành.
Phía sau lưng ông, Lưu Mộ Liên đang đẩy chiếc xe lăn mà Tô Tú Duyên ngồi trên đó.
“Dựa vào cái gì mà không cho tôi vào, bà Tô Ái Lan là mẹ của tôi, tôi là con trai bà, việc đưa tiễn lần cuối đều là do con trai làm, cậu dám cản tôi sao, định làm gì vậy?”
“Ông nghĩ tôi dựa vào cái gì?” Hoắc Dung Thành khuôn mặt vô cảm, giễu cợt nói: “Lúc ở viện bà cũng nói rồi, bà và các người đã tuyệt giao quan hệ, sau khi bà mất cũng không cần ông đưa tiễn và không cho phép bước vào linh đường dù chỉ một bước, hiểu không?”
“Bây giờ lập tức rời khỏi đây ngay, còn nói thêm lời nào nữa, các người không gánh nổi hậu quả đâu.”
Giọng nói của Hoắc Dung Thành trầm hẳn xuống ngụ ý cảnh cáo.
Nghe xong, cơ thể của Tô Trọng Quân khẽ run lên, đôi mắt ảm đạm nghĩ tới cảnh ở trong bệnh viện.
Tô Tú Duyên không ngờ rằng lại có thể gặp Hoắc Dung Thành ở đây.
Anh mặc chiếc áo gió màu đen, thân hình thon gọn, săn chắc, hoàn mỹ, vẻ đẹp ấy khiến cô bị hút hồn.
“Tuyệt giao quan hệ, tại sao vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tú Song đang mặc đồ tang lễ màu trắng đứng bên cạnh cửa.
“Sao em lại ra đây? Mau vào đi.”
Lông mày của Hoắc Dung Thành cau lại khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, lạnh lùng nói.
Bỏ mặc ngoài tai, Tô Tú Song bước qua anh đứng trước mặt Tô Trọng Quân, gặng hỏi từng chữ: “Ở trong viện, rốt cuộc ba và bà nội đã nói chuyện gì?”
Tô Trọng Quân im lặng.
“Ba, nếu ba không nói thì con sẽ không cho phép ba bước vào linh đường dù chỉ một bước.” Tô Tú Song nắm chặt hai tay.
“Tú Song, không phải má đã nói rồi sao, thái độ này của con là sao vậy, bà nội con cũng đã mất rồi, con không cho ba vào linh đường, con như vậy là quá đáng lắm rồi đó.” Lưu Mộ Liên lên giọng nói: “Đừng quên, là chị con đã trả viện phí những ngày mà bà nội chữa trị ở đó.”
Dường như không nghe thấy gì, Tô Tú Song chỉ nhìn thẳng vào Tô Trọng Quân, nghiến răng: “Nói!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!