Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Lưu Mộ Liên run rẩy, không dám nói thêm lời nào.

Tô thị không dễ dàng gì mới ổn định lại được, mới đầu tư và thu lợi nhuận chưa được bao lâu, không thể vì sự tức giận của Hoắc Dung Thành mà…

Sau khi cân nhắc hậu quả, bà vội vàng huých nhẹ Tô Trọng Hưng đang đứng bất động: “Đi, đi mau.”

Đẩy tới đẩy lui cuối cùng cả ba cũng rời đi.

Đi được một đoạn, mắt của Lưu Mộ Liên dường như không còn là mắt nữa, mũi lạnh ngắt cứ như không còn là mũi nữa: “Chết rồi mà cũng không yên, lại còn trở thành trò cười cho mọi người, con trai duy nhất lại không đến đưa tiễn, là người ta làm mất mặt bà bà hay là bà cố ý làm chúng ta mất mặt đây? Để người dân chỉ trỏ mắng nhiếc chúng ta sau lưng? Tiền cũng chẳng còn bao nhiêu để tiêu nữa.”

Tô Trọng Hưng sắc mặt tái nhợt, trách cứ: “Bớt lời đi.”

“ y ô, ông còn răn dạy quở mắng tôi, sao không răn dạy quở mắng con gái và bà mẹ yêu quý của ông đi?”

“Bốp”

Ông giơ tay tát thật mạnh.

Lưu Mộ Liên không chút phòng bị nào, bị tát mạnh tới mức điếng tai.

Sau khi hoàn hồn, bà khó chịu: “Tô Trọng Hưng, ông dám đánh tôi, mẹ kiếp, ông có còn là đàn ông không?”

“Đánh bà cái này coi như là nhẹ tay với bà rồi! Tú Duyên còn nhỏ nói năng hồ đồ, bà lớn thế này rồi còn học theo nó? Không sinh được con thì có thể nhận con nuôi, sao lại đưa Tú Song lên giường đàn ông, não bà úng nước rồi sao?”

Tô Trọng Hưng nổi giận.

Trước đây, ông luôn cho rằng Tú Song không yêu bản thân, sống phóng đãng, ai ngờ rằng ẩn phía sau là cả một câu chuyện.

“Có hàng tá phụ nữ muốn lên giường với Hoắc Dung Thành, không phải là tôi đưa nó đến giường của Hoắc Dung Thành thì nó mới có thể gả vào nhà họ Hoắc sao? Nó nên biết ơn tôi mới phải, đúng thật là ăn cháo đá bát, không biết điều!”

Lưu Mộ Liên nghiến răng chửi rủa.

Tô Trọng Hưng tức giận, gân xanh nổi đầy mặt, lại giơ tay lên.

“Ông đánh tôi đi, đánh đi, có giỏi đánh vào đầu tôi này.” Lưu Mộ Liên ngồi lì xuống đất, hai tay ôm lấy chân ông, bắt đầu khóc lóc om sòm.

Tô Trọng Hưng kìm nén cơn tức giận, đỡ bà dậy, Tô Tú Duyên đã quen với cảnh này, cô cố đẩy xe lăn rời đi.

Mỗi ngày đều cãi vã ồn ào như vậy, cho dù đã trở về thôn, đang ở ngoài đường mà cũng không biết tiết chế lại, Tô Tú Duyên nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hai người bọn họ nữa.

Trong phòng.

Không biết là đã bao lâu trôi qua, Tô Tú Song mới tỉnh dậy, hai chân vừa chạm đất, Hoắc Dung Thành đã đẩy cửa bước vào, đứng trước mặt cô: “Đi đâu?”

Tô Tú Song không nói lời nào.

“Ăn xong mới được ra ngoài.”

“Tôi không đói.”

Một tia sắc lạnh hiện lên trong mắt của Hoắc Dung Thành, anh cố nén cơn tức giận, giọng điệu như ra lệnh: “Không đói cũng phải ăn!”

“Không ăn!” Tô Tú Song nhấn giọng.

Nhìn chằm cô, Hoắc Dung Thành vươn cánh tay, bế cô lên vai rồi ném cô trở lại giường.

“Một ngày mà ngất xỉu tới hai lần, đến sức phản kháng còn không có còn ra ngoài làm gì chứ, tìm tới cái chết à?” Hoắc Dung Thành tức giận.

Tô Tú Song đứng bất động: “Bà nội tôi đã nói gì với anh?”

Hoắc Dung Thành tỏ vẻ kiên nhẫn hiếm thấy, nhíu mày: “Ăn xong, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Tôi không đói, không muốn ăn, anh nói cho tôi đi.” Tô Tú Song không muốn nghe thêm gì ngoài chuyện này nữa.

“Uống nước.”

“Không uống.”

Hai mắt nhíu lại, Hoắc Dung Thành không tỏ ra tức giận, khuôn mặt căng cứng lại, anh mang một cốc nước đến bên giường, đưa tới miệng cô: “Há miệng.”

Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn đôi môi nứt nẻ, trắng bệch tới nỗi không còn tia máu trên bờ môi, Hoắc Dung Thành không nói thêm lời nào, véo cằm cô rồi ấn mạnh.

Đổ nước vào miệng cô.

Vì đổ quá nhanh và quá nhiều nước vào miệng, Tô Tú Song nhất thời bị sặc   “Khụ khụ khụ…”

Nước sặc vào đường khí quản khiến khuôn mặt Tô Tú Song đỏ bừng, chảy cả nước mắt, thậm chí còn nôn ra không ít nước.

Hoắc Dung Thành dừng lại, thở dài, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, cảm thấy hơi có lỗi.

“Chỉ cần uống một ngụm thôi, tôi sẽ nói cho em.”

Nhận lấy ly nước từ tay anh, Tô Tú Song nhấp miệng.

Lông mày cau lại, Hoắc Dung Thành nhìn dáng vẻ của cô, bực bội mà chửi thề: “Tô Tú Song, em coi tôi là kẻ ngốc sao? Mẹ kiếp, miệng chạm vào chiếc ly vậy là uống nước sao? Đây là uống hay là hôn ly nước vậy hả!”

“...” 

Tô Tú Song im lặng nhìn anh, chờ xem anh định làm gì.

Thấy cô im lặng, bước xuống giường, định bước ra ngoài.

Hoắc Dung Thành nheo mắt, cơn tức giận dâng lên khắp cơ thể nhưng không thể trút bỏ được, anh bực bội siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Ngồi xuống đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

Nghe vậy, hàng lông mi của Tô Tú Song khẽ rung lên, yên lặng ngồi xuống phía đối diện anh.

“Ở giai đoạn nặng của bệnh ung thư phổi, các tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể và không thể chữa trị được, bà đã lựa chọn xuất viện…”

Hoắc Dung Thành nhíu mày nhìn Tô Tú Song vô hồn không sức sống như một con rối.

Sau một hồi im lặng, bờ môi mỏng của anh mấp máy: “Ở bệnh viện, bà đã biết nội tình bên trong cuộc hôn nhân, lúc đó, bà luôn nôn ra máu, bà không muốn nói cho em biết là vì không muốn em lo lắng. Bà muốn được trải qua quãng thời gian hạnh phúc cuối cùng.”

Giai đoạn cuối của bệnh ung thư phổi, liên tục nôn ra máu…

Những từ ngữ lạ hoắc và đáng sợ này cứ vang lên trong tâm trí cô…

Tô Tú Song bất giác cắn chặt môi dưới, cắn mạnh tới nỗi chảy máu mà cô cũng không hay.

Thì ra mọi người đều biết, chỉ riêng cô là không biết mà thôi, haha…

“Xoẹt” cô đứng dậy thất thần bước ra ngoài.

“Lại đi đâu vậy?”

Hoắc Dung Thành với dáng vẻ kiên nhẫn đứng lên.

“Túc trực bên linh cữu.”

Nói xong, Tô Tú Song rời khỏi phòng.

“Bụp!”

Hoắc Dung Thành đập mạnh vào giường, tức giận đùng đùng, đúng thật là tức điên mất chửi cũng không được mà đánh cũng không xong.

Lấy điện thoại ra, anh gọi điện cho Hoắc Lăng Tùng.

“Anh hai, muộn thế này rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?” Hoắc Lăng Tùng nức nở nói, giọng nói lơ mơ, tự dưng bị anh đánh thức.

“Mới có chín giờ.”

“Năm giờ ngày mai em còn có ca mổ thế nên phải đi ngủ sớm, có chuyện gì thế anh?”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng hỏi: “Một người không ăn không uống có thể sống được bao lâu?”

“...”

Hoắc Lăng Tùng sững sờ mất hai giây, tỉnh táo lại đáp: “Anh hai, anh đừng có mà độc ác như vậy, anh làm như vậy là trái với quy luật tự nhiên đấy.”

“Đừng nhiều lời, trả lời đi.” Hoắc Dung Thành sốt ruột nói.

“Không ăn thì có thể sống được 20 ngày, không uống thì có thể sống được 7 ngày, không ngủ sống được 5 ngày. Với người bình thường không ăn không uống thì có thể sống được khoảng 5 ngày, anh hai, anh…”

Còn chưa nói xong thì đã cúp điện thoại, chỉ còn tiếng “bíp” vang lên.

“Haiz…”

Hoắc Lăng Tùng thở dài rồi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại lại reo lên, anh nhấc máy: “Gì thế, anh hai.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận