Sau giờ nghỉ trưa.
Tô Tú Song ngồi ở góc tường, tâm tư hốt hoảng, ánh mắt dao động, nhìn lên trời xanh trong mơ màng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên, một âm thanh dịu dàng vang lên ở bên cạnh, Hoắc Lăng Tùng đi đến ngồi kế bên cô, trong mắt chứa đầy ý cười: “Nghĩ về bà nội của em sao?”
“Ừm.”
“Em chẳng qua chỉ là trong một thời gian ngắn nghĩ không ra thôi, hãy thử đổi một góc độ khác để ngẫm lại xem, trên thế gian này không có không có thuốc trẻ mãi không già, loài người cũng giống như một đóa hoa vậy, mới đầu là nở hoa, sau đó thì khô héo đi, nếu mỗi một người đều chỉ có sinh ra mà không có mất đi, vậy thì, trái đất sớm đã không có sự sống rồi.”
“Anh rất kính nể bà nội của em, dù anh đã từng gặp qua rất nhiều người như vậy nhưng bà là người ung dung nhất khi đối mặt với cái chết, trước lúc hấp hối, đã chuẩn bị xong quan tài cho chính mình, còn mặc xong áo liệm nữa, ngay cả bà cũng còn có thể nhìn thẳng vào cái chết của chính mình, thì tại sao đến em khi đối diện với sự qua đời của bà, lại không thể buông ra chứ?”
Thái độ của Hoắc Lăng Tùng đầy ôn hòa, âm thanh như ngọn gió mùa xuân tháng ba lướt nhẹ qua mặt.
“...”
Trái tim của Tô Tú Song bị chạm đến, lặng lẽ mà nhìn anh ấy, ánh mắt ảm đảm, sau một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Em có thể buông được, chỉ là không có cách nào chấp nhận được việc bà bỗng nhiên bất ngờ qua đời mà thôi, lại còn giấu em nữa.”
Không hề có dấu hiệu, mới lúc trưa còn cùng ăn cơm rồi nói cười vui vẻ với nhau, thì buổi tối liền qua đời, thà nói cho Hoắc Dung Thành biết, cũng không nói cho cô.
“Bà tự có suy nghĩ và lý do của mình, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của em, chứ không phải là nước mắt và sự đau khổ...”
Tô Tú Song vẫn không có cách nào buông bỏ được, cô cần thời gian, để từ từ mà chấp nhận, rồi buông ra.
“Em và Hoắc Diệc Phong vẫn nên trở về thủ đô đi, trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ anh sẽ không quay về đâu.”
“Hửm?”
“Anh phải chờ qua sinh nhật lần thứ năm mươi bảy của bà nội đã, rồi mới về được, em đang có công việc ở bệnh viện, nếu chậm trễ ột thời gian dài cũng không tốt lắm.”
“Em được nghỉ phép tháng này, Diệc Phong cũng không có việc gì làm trong cả ngày, anh vừa là người nhà vừa là bạn bè của bọn em, so với bất cứ chuyện gì hay người nào thì đều quan trong hơn hết.”
Vào chín giờ tối, Hoắc Lăng Tùng đang ngâm cà phê, thì tiếng điện thoại di động vang lên, anh liền bắt máy rồi chuyển sang chế độ videocall.
Gương mặt của Hoắc Dung Thành liền xuất hiện ngay trên màn hình của di dộng: “Cô ấy đâu rồi?”
“Đã đi nghỉ ngơi rồi, Diệc Phong và Tiểu Bạch cũng đang trải chăn đệm ngủ trong phòng của em ấy,”
“Hôm nay có ăn đồ ăn không?” Anh lạnh lùng hỏi, như đang tra xét.
“Ăn được non nửa chén cơm, với uống được một chút canh.”
“Mạnh mẽ ép buộc sao?”
“Là em ấy tự mình chủ động ăn đấy.”
Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thành dưới đáy mắt xẹt qua một tia khó chịu, sắc mặt cũng lập tức tối lại.
“Trong nước canh cũng không bỏ thuốc ngủ vào?”
Hoắc Lăng Tùng có chút cam chịu mà lắc đầu, cũng không ngại phiền, trả lời lại một cách chi tiết: “Em đã pha một cốc trà an thần cho em ấy rồi, với lại uống thuốc ngủ quá nhiều cũng không tốt cho thân thể đâu.”
“Cô ấy uống rồi?”
“Đúng vậy.”
Anh nheo mắt lại, sắc mặt đen như đáy nồi.
Ở trước mặt Lăng Tùng thì nghe lời như vậy, không cần phải uy hiếp, cũng không cần bắt ép, có thể tự mình ăn, còn có thể tự ngủ được, mệt mình còn cung phụng cô ấy tổ tông vậy.
Sau khi bị đả kích, thì càng nghĩ càng thấy tức hơn, uất ức, đến nỗi Hoắc Diệc Phong nói cũng không muốn nói nữa, bèn tắt máy ngay.
Một giây trước, còn nóng lòng muốn về quê ngay lập tức, để được ôm cô ngủ, vậy mà giờ đây, lại bị tức đến muốn nổ tung rồi.
Ngoài cửa phòng.
Từ Tuyết Nhung xuyên qua khe hở của cánh cửa, mà nghe rõ ràng rành mạch hết cả cuộc điện thoại mà Hoắc Dung Thành gọi cho Hoắc Lăng Tùng.
Cô ta hơi nhắm mắt lại, ngực phập phồng lên xuống, móng tay dài bén nhọn cắm chặt vào lòng bàn tay.
n cần hỏi han, sợ Tô Tú Song chưa ăn cơm, lo cô ta ngủ không được...
Từ lúc bắt đầu đi lên trực thăng, anh vẫn luôn không tập trung, sắc mặt nặng nề, giống như có tâm sự trong lòng, cảm xúc cũng thường gắt gỏng hơn, quản gia Trương và Cố Hàn đều bị mắng không nhẹ.
Sau khi trời tối đi, thì càng đứng ngồi không yên, một tay để trong túi quần, đi qua đi lại trong phòng khách.
Tình cảm của Dung Thành dành cho Tô Tú Song rất khác biệt.
Điều này không khỏi làm cho tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô ta không ngừng vang lên, không thể cứ tiếp tục như vậy được, tuyệt đối không thể để mặc hai người họ tiếp tục như vậy được.
Đây là tình trạng và hiện tượng không tốt, cô ta nhất định phải làm ra chút gì đó, để ngăn lại mới được.
Nếu lại mặc kệ cho sự tiến triển của hai người, thì kết quả cuối cùng, e rằng sẽ khó có thể tưởng tượng ra được mất.
Sang ngày hôm sau.
Tô Tú Song chỉ ngủ được có ba tiếng, nên lúc tỉnh dậy, viền mắt đỏ tươi, lộ ra tơ máu.
Mà Hoắc Diệc Phong ôm Tiểu Bạch nằm ở dưới đất ngủ, thì lại ngủ đến mơ mơ màng màng, mà phát ra tiếng ngáy.
Cô rời giường, đi nhẹ qua nơi Hoắc Diệc Phong đang nằm, rồi ra khỏi phòng.
Hoắc Lăng Tùng đã nấu xong đồ ăn sáng hết rồi, song không đánh thức cô dậy, mà lại đang xem tư liệu, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên: “Dậy rồi à.”
Anh hai đã từng dặn qua, đừng làm ồn, nhất định phải để cho cô ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
“Ừm.”
“Tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không?”
“Cũng được ạ.”
Hoắc Lăng Tùng nhìn cô mà nở nụ cười: “Đi rửa mặt, ăn sáng, rồi đi ra sân sau đi dạo thử xem.”
Ăn sáng xong xuôi, Hoắc Lăng Tùng và Tô Tú Song cùng đi đào đất, Tiểu Bạch giống như rất vui vẻ, chạy loạn dưới đất, thấy gà và vịt ở trong thôn thì liền chạy đuổi theo, Hoắc Diệc Phong liền ra sức mà chạy theo ở phía sau, gà bay chó sủa, lung tung hết lên.
Cuối cùng, thì kết thúc bằng sự thất bại của Hoắc Diệc Phong.
Cậu ta lạnh mặt lại, ở khắp người đều dính bùn, ngay cả trên mặt cũng không ngoại lệ, trên quần áo cũng đang có nước chảy xuống, trên tóc cũng dính cả nước bùn.
“Em đang làm gì thế?” Hoắc Lăng Tùng lộ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
“Chờ Tiểu Bạch quay về, em sẽ đánh gãy chân của nó!” Hoắc Diệc Phong tức đến nỗi trên đỉnh đầu như bốc ra hơi nước: “Vì đuổi theo nó, mà em rơi xuống hồ sen ở trong thôn.”
Hoắc Lăng Tùng không nhịn được nữa, mà khẽ cười ra tiếng: “Vậy em đã trở về rồi, còn Tiểu Bạch thì sao?”
“Đi đuổi ngỗng rồi.” Hoắc Diệc Phong nghiến chặt răng: “Đóng cửa lại, hôm nay không ai được để Tiểu Bạch đi vào, để nó chơi, để nó chạy đuổi, để nó không biết trời cao đất rộng là gì!”
Tô Tú Song hơi giật giật khóe mắt.
Mặc dủ chỉ cử động rất nhỏ, song vẫn không thể trốn thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Lăng Tùng.
Anh cảm thấy, đây chính là biểu hiện cho sự tiến triển tốt.
Gần tối, dì Lý cùng với hàng xóm đều giúp đỡ đem giày và chăn mền mà Tô Ái Lan chuẩn bị lúc còn sống, tất cả đều đưa qua đây.
Chăn thì có hơn hai mươi cái, lót giày và vải thêu chữ thập lại càng không ít.
Tô Tú Song lặng im, lẳng lặng mà ngắm, hai tay vuốt nhẹ từng đường kim mũi chỉ ở trên, cảm nhận tâm huyết của bà, không từ bỏ, đầy thương yêu.
“Vất vả rồi, mời đến phòng khách uống chút nước ạ.”
Hoắc Lăng Tùng ôn hòa mà nói xong, đều đưa tất cả mọi người đi ra khỏi phòng, không muốn cho người khác làm phiền cô, cô cần phải có không gian đủ yên tĩnh để buông bỏ và trút hết mọi cảm xúc ra.
Tô Tú Song ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối.
Ngay từ đầu là tiếng thút thít nhỏ xíu, không có phát ra âm thanh, chỉ rơi nước mắt, đến cuối cùng, thì liền gào khóc lên, tuyến lệ giống như đã bị cắt đứt, mặc kệ tất cả mọi thứ, mà khóc đến đau lòng.
Trong chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Tô Tú Song cũng từ tâm tình sụp đổ lúc ban đầu, không cách nào chấp nhận được, cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong đầu, cũng sẽ có đôi lúc không thể kiểm soát được mà nhảy ra khuôn mặt của Hoắc Dung Thành.
Thế nhưng, trong suốt ba mươi ngày, bất kể là điện thoại, tin nhắn, hay là zalo, anh ta cũng chưa từng gửi tin nhắn tới, giống như hoàn toàn không có tin tức.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!