“Anh cũng cảm thấy thế, so với Tiểu Bạch, thì kẻ càng cần phải tắm rửa hơn là nó mới đúng.” Hoắc Lăng Tùng khép tư liệu lại, như nhớ ra gì đó, rồi mở miệng nói: “Đúng rồi, ngày mai anh hai sẽ tới đây.”
Nghe thấy vậy, Tô Tú Song có hơi sửng sốt.
Sau đó, cô nhíu mày lại, không hỏi tiếp, mà cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên mà gật đầu: “À.”
Ánh mắt dịu dàng đảo qua, sau khi nhìn chằm chằm vào cô thêm vài lần, Hoắc Lăng Tùng chỉ khẽ lắc đầu, rồi đời tầm nhìn đi.
Chín giờ.
Tiếng chuông của cuộc gọi video vang lên.
Trong một tháng nay, mỗi ngày vào chín giờ tối anh hai đều sẽ đúng giờ mà gọi video qua.
Hoắc Lăng Tùng sớm đã tập thành thói quen rồi, vừa bắt máy xong, liền ấm giọng mà nói: “Anh hai.”
“Ừm, cô ấy sao rồi”
“Ngủ đủ giấc, cũng ăn cơm ngon miệng, trải qua hơn một tháng bình tĩnh lại, thì cảm xúc xem ra đã bình thản hơn rất nhiều rồi, hẳn là không vấn đề gì nữa đâu.” Anh không nhịn được nhàm chán mà trả lời lại.
“Ừm...” tiếng nói bỗng nhiên nhỏ lại, Hoắc Dung Thành nheo mắt lại: “Chuyện ngày mai anh về đó, đã nói cho cô ấy rồi?”
“Đã nói rồi.”
Hoắc Dung Thành khẽ chuyển động tròng mắt: “Cô ấy phản ứng ra sao?”
“Không có phản ứng.”
“Cậu nói cái gì?”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hoắc Dung Thành bỗng chốc trở nên u ám đi.
Bị rống vào mặt, Hoắc Lăng Tùng rất vô tội, giơ tay lên, đầu ngón tay của anh day nhẹ huyệt thái dương, đem đề tài này dời đi chỗ khác: “Anh hai, ngày mai anh mấy giờ đến?”
Không có lời đáp lại, liền bị cúp máy ngay.
Hoắc Lăng Tùng như thường lệ đã thành thói quen, cũng không kinh ngạc mấy, liền cầm lấy tình trạng ca bệnh ở trên bàn, rồi nhẹ hớp một ngụm trà.
Ngày hôm sau.
Tô Tú Song ngay từ sáng sớm tinh mơ thì đã thức dậy, bắt đầu chuẩn bị.
Còn Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong đều ở cạnh hỗ trợ.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân cùng nhau truyền đến.
Ba người đều ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hoắc Dung Thành bước chân dài đi vào, mặc áo khoác ngoài màu xám, khí thế vô cùng mạnh mẽ, theo sau anh ta chính là Từ Tuyết Nhung mặc đầm trắng.
Đứng ở tại chỗ, khoảng cách cách nhau một đoạn không xa không gần, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào Tô Tú Song một cách chăm chú.
“...”
Sau khi đối mặt với nhau mấy giây, Tô Tú dời tầm mắt đi, lại cúi đầu xuống.
Thấy thế, Hoắc Dung Thành nheo lại hai mắt, dưới đáy xẹt qua một chút bực dọc, vẻ mặt đầy lạnh lẽo.
Đây là cái phản ứng gì thế?
“Lại đây.”
Tầm mắt khẽ đảo qua người Hoắc Lăng Tùng, anh ta lạnh lùng bỏ lại một câu.
Nghe thấy vậy, Hoắc Lăng Tùng nhấc chân lên, cũng đi theo vào.
“Cậu xác định khoảng thời gian này cô ấy có ăn đồ ăn sao? Gầy như khỉ vậy.” Đem áo khoác ngoài ném lên trên ghế, Hoắc Dung Thành vừa lạnh nhạt vừa ghét bỏ.
“Anh hai à, tâm tình không tốt, thì quả thật sẽ bị ảnh hưởng thôi, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, thì chính là bình thường rồi.”
Lạnh lùng mà hé ra gương mặt tuấn tú, anh ta lại nói tiếp: “Không phài nói cô ấy đã khôi phục lại như bình thường rồi sao? Tại sao nhìn thấy tôi thì lại giả vờ không biết chứ?”
Hoắc Lăng Tùng: “...”
Câu hỏi này không khỏi có hơi vượt quá phạm vi rồi, anh thực sự không trả lời được.
Ở trong sân.
Từ Tuyết Nhung đi qua, ấm giọng nói: “Cô Tô à, có chỗ nào cần tôi giúp không?”
“Cảm ơn, không có.” Tô Tú Song khẽ kéo khóe miệng, nở nụ cười một cách lễ phép.
Bữa trưa là do Hoắc Lăng Tùng làm, Từ Tuyết Nhung cũng không để mình rảnh rỗi, đến làm trợ thủ của anh ấy, giúp đỡ.
Chỉ trong chốc lát, là đã làm xong một bàn đồ ăn, bày biện tinh xảo trên bàn, rất đẹp đẽ.
Mấy người cùng ngồi ở xung quanh bàn ăn.
Tô Tú Song đã cố ý chọn chỗ cách xa Hoắc Dung Thành nhất để ngồi xuống.
Trong chớp mắt, trên mặt của Hoắc Dung Thành cũng đầy vẻ giận dữ, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lẽo, chẳng qua là ngấm ngầm mà chịu đựng, không có bộc phát ra thôi.
“Buổi sáng đã chẳng ăn gì, ăn nhiều một chút, gan ngỗng mà anh thích nhất, em đặc biệt mang theo từ kinh đô tới đó.”
Từ Tuyết Nhung vẻ mặt dịu dàng, càng không ngừng gắp thức ăn cho Hoắc Dung Thành, chỉ trong chốc lát sau, trong chén cũng đã chất lên thành một cái núi nhỏ.
Tô Tú Song nhẹ giương mí mắt lên, hai mắt liếc qua nhàn nhạt.
Hoắc Dung Thành ngước mắt lên nhìn cô một cái, âm thanh hơi trầm xuống: “Đủ rồi, em cũng tự ăn đi, cơ thể còn chưa bình phục tốt, ăn nhiều một chút.”
“Được.” Từ Tuyết Nhung khóe môi vẽ ra nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
Đôi mắt buông xuống, Tô Tú Song bỗng cảm thấy đồ ăn trong miệng thật nhạt nhẽo vô vị quá đi.
Khi đốt xong hết giấy tiền vàng bạc ở nghĩa trang rồi trở về, thì trời đã gần tối, cũng đến thời gian đi nghỉ ngơi.
“Anh hai, anh và em cùng với Diệc Phong sẽ ngủ cùng với nhau.” Hoắc Lăng Tùng lên tiếng.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, vẻ mặt buồn bực, rõ ràng là không muốn như thế.
“Còn có chị Tuyết Nhung nữa, dù sao cũng không thể để hai chúng ta ngủ cùng một giường với chị Tuyết Nhung đi?” Hoắc Lăng Tùng không nóng nảy không vội vàng, mà nhẹ giọng nói.
“Biết rồi.”
Anh ta bực bội mà nhíu mày.
Mẹ nó!
Cả một ngày, đến nói cũng không nói được hơn hai câu, tính phá chuyện gì chứ.
Tô Tú Song đi ra khỏi phòng, liền bị Hoắc Lăng Tùng gọi lại, nói ra sắp xếp của chính mình.
“Em không có vấn đề gì, không biết cô Từ có bằng lòng hay không? Nếu cô ta không quen ngủ hai người, thì em đi đến nhà của dì Lý ngủ cũng được.”
Vừa dứt lời, thì Từ Tuyết Nhung cũng đi vào từ trong sân, mỉm cười: “không cần phải phiền phức và chú trọng như thế đâu, tôi có thể ngủ cùng mà, đều là nữ cả, thì có vấn đề gì chứ?”
Nghe thấy vậy, Tô Tú Song quay người lại trở về phòng.
Cô đổi toàn bộ ga giường cùng với vỏ chăn thành cái mới, lại cầm thêm một cái chăn nữa.
Sau khi rửa mặt xong, hai người đều nằm trên cùng một cái giường.
Tô Tú Song ngủ ở phía trong, còn Từ Tuyết Nhung thì ngủ ở phía ngoài, ở giữa cách một khoảng rất xa nhau, giống như sợ sẽ đụng vào nhau vậy.
Lần đầu tiên, ngủ chung với người mình không hiểu rõ, cô xấu hổ với không được tự nhiên cho lắm.
Trở mình, làm cho mặt cô quay vào tường, để Từ Tuyết Nhung ra sau lưng, xoa dịu sự xấu hổ không thoải mái dưới đáy lòng.
“Cô Tô à, cô ngủ chưa?”
Đột nhiên, âm thanh của Từ Tuyết Nhung vang lên ở sau lưng.
“Vẫn chưa.”
“Cùng ngủ với nhau, nên không quen?”
Tô Tú Song mở to mắt, nhẹ mở môi dưới: “Vẫn ổn.”
“Nếu đã ngủ không được, thì tâm sự một chút đi...” Câu nói của Từ Tuyết Nhung bỗng nhỏ đi trong phút chốc, sau đó ôn nhu nói: “Cô và Dung Thành là hôn nhân trên hợp đồng, kỳ hạn hai năm, đúng không?”
“...”
Tô Tú Song hơi giật mình, sau cùng, lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Bây giờ đã qua được bảy tám tháng rồi, cô có suy nghĩ gì không?” Trong đêm tối, sắc mặt của Từ Tuyết Nhung lộ vẻ nặng nề và phức tạp, hỏi thăm dò.
“Có ý gì?”
Từ Tuyết Nhung kéo môi cười khẽ, lại mở miệng nói: “Là tôi bày tỏ vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Vậy để tôi đổi lại một cách hỏi khác, cô có suy nghĩ gì đối với Dung Thành?”
Ánh sáng trong mắt Tô Tú Song hơi tối đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hốc tường, giật giật môi: “Không có suy nghĩ gì hết.”
“Là thật à? Cô không thích anh ấy sao?” Giọng điệu của Từ Tuyết Nhung nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên, cũng không có cách nào tin tưởng lời nói của cô.
“Vì cái gì mà tôi phải thích anh ta?”
Tô Tú Song lên tiếng, hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!