Trước khi bước ra khỏi phòng, cô tình cờ gặp Hoắc Dung Thành ở ngoài hành lang.
Cũng không biết thế nào, nhưng có lẽ là bởi vì tối qua anh nói rõ tình cảm của mình thế nên Tô Tú Song khá bối rối, thu chân lại trong vô thức.
“Rầm”
Một âm thanh lớn vang lên, cô đóng sầm cửa lại.
Thấy vậy, khuôn mặt của Hoắc Dung Thành trở nên sắc lạnh.
Anh là tai hoạ hay là một loại virus?
Trong phòng.
Dựa lưng vào cửa, Tô Tú Song hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Chờ đến khi hơi thở đều trở lại, sự bối rối trong ánh mắt cô mới chuyển sang bình tĩnh, sau đó cô mới bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng được bày sẵn trên bàn.
Tô Tú Song ngồi giữa Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong.
Sau đó, tiếng bước chân vang lên, Hoắc Dung Thành và Từ Tuyết Nhung đi đến, cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.
“Mới sáng sớm đã uống cà phê đen, không tốt cho dạ dày đâu, sẽ làm dạ dày kích thích mạnh, anh vẫn nên uống sữa đi.” Tuyết Nhung cúi người, cầm lấy tách cà phê trong tay Hoắc Dung Thành và đổi thành sữa.
Phía sau, quản gia Trương thở dài.
Buổi sáng uống cà phê đen chính là thói quen của cậu hai, cậu ghét nhất là người khác chỉ đạo, chắc chắn cậu sẽ nổi giận với Tuyết Nhung cho xem.
Ai ngờ rằng, Hoắc Dung Thành không những không nổi cáu mà còn bình tĩnh đáp lại: “Ừm.”
Sau đó, anh nhấc cốc sữa lên, nhấp nhẹ.
Từ Tuyết Nhung nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Liếc nhìn hành động của hai người, Tô Tú Song khẽ sặc, cô che miệng, ho dữ dội.
“Ăn cũng bị nghẹn thì có thể làm gì được chứ?”
Hoắc Diệc Phong tỏ vẻ chán ghét, nhưng anh vẫn giơ cánh tay săn chắc của mình vỗ lưng cô.
Ăn xong bữa sáng, Tô Tú Song nhận được cuộc gọi rủ đi mua sắm của Bạch Tĩnh.
Dẫu sao cũng chẳng bận gì nên cô đồng ý.
Bước ra khỏi phòng khách đúng lúc bắt gặp Hoắc Dung Thành đang ngồi trong xe, còn Từ Tuyết Nhung bước vào xe với khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười tươi tắn.
Chiếc ô tô màu đen sang trọng vụt khỏi tầm mắt.
Tô Tú Song rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung lên, cổ họng nghẹn lại như mắc phải xương cá.
“Đi đâu thế? Tôi đưa chị đi.”
Đột nhiên, tiếng còi vang lên, một chiếc xe mô tô màu đen dừng trước mặt cô.
“Nào, lên đi, tôi đưa chị đi.” Hoắc Diệc Phong nheo mắt, vỗ tay vào yên sau, nháy mắt với cô.
Tô Tú Song kiềm chế cảm xúc, lộ vẻ khó chịu.
“Quả nhiên chị là người phụ nữ khinh nghèo yêu giàu mà, chỉ thích ngồi trên chiếc Rolls Royce của anh hai tôi chứ đâu thèm đoái hoài đến chiếc xe mô tô của tôi.”
Chưa nói xong, Tô Tú Song đã ngồi lên yên sau: “Bớt lời đi.”
Chiếc xe mô tô phi băng băng trên đường, gió mang theo hương hoa phả vào khuôn mặt khiến tâm trạng cô thoải mái hơn.
“Tối nay ra câu lạc bộ hay đi đua xe, chọn một trong hai.”
Tô Tú Song nhắm mắt lại: “Quên giờ cấm cửa sao?”
“Mẹ kiếp!”
Hoắc Diệc Phong chửi thề, bị thuyết phục trong tức khắc.
“Sợ anh hai cậu vậy sao? Cậu có còn là đàn ông không?” Tô Tú Song nói.
“Tôi là một người đàn ông chân chính, một chút giả dối cũng không có. Nếu như chị không tin thì mời cô kiểm tra.” Hoắc Diệc Phong nheo mắt, nói: “Muốn kiểm tra không? Tôi có thể lột đồ ngay tại đây để cho chị xem kết cấu và sự mạnh mẽ này?”
“Hừ!”
Tô Tú Song giơ tay lên bóp vào cổ anh.
Ba anh em nhà họ Hoắc, ngoài bác sĩ Hoắc ra thì hai người còn lại đều chẳng tốt đẹp gì, toàn là những tên xấu xa biến thái.
“Mưu hại chồng! Phan Kim Liên giết người!” Hoắc Diệc Phong bị bóp cổ, ho thành tiếng, miệng không ngừng gào thét lên.
“Bụp”
Tô Tú Song vỗ mạnh vào gáy anh, nói: “Cậu hét gì vậy? Tôi mà là Phan Kim Liên thì cậu là gì hả?”
“Võ Đại Lang?”
Hoắc Diệc Phong chớp mắt, nghĩ ngợi, cảm thấy có gì đó không đúng: “Không phải, Võ Đại Lang nên là anh hai tôi, tôi là Tây Môn Khánh.”
“...”
“Hơn nữa, cậu mà là chồng của tôi? Cùng lắm thì là chú của tôi.”
Nghe vậy, Hoắc Diệc Phong không thấy vui vẻ, cau mày, nghiêm túc nói: “Là giả.”
Trái tim Tô Tú Song rung lên, lồng ngực phập phồng, đánh vào đầu anh một phát nữa: “Tôi không biết là giả chắc? Lại còn phải để cậu nhắc sao?”
“Người đàn bà ngu ngốc! Dám đánh tôi cái nữa có tin tôi đạp chị xuống xe không hả? Đúng rồi, dẫu sao chị và anh hai tôi cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, sau khi ly hôn thì chị cũng phải tái hôn. Đến lúc đó, tôi sẽ không chê chị, chị sẽ là người phụ nữ của tôi.”
“Ai muốn làm người phụ nữ của cậu chứ, ai mới ngu ngốc hả, tôi không ngốc cũng chẳng mù đâu nhé!”
Sắc mặt Hoắc Diệc Phong thay đổi, liếc mắt, nói: “Hừ, đúng là không biết tốt xấu.”
Gió thổi khiến mái tóc đen óng ả của người phụ nữ vương trên khuôn mặt, cô lắc nhẹ, hành động này khiến tim anh rung động, cảm thấy ngứa ngáy.
Ngửi thấy hương cam thanh ngọt từ mái tóc ấy, miệng Hoắc Diệc Phong khẽ cong lên.
Nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt anh giống như người thiếu niên ngây ngô đứng dưới gốc cây anh đào.
Bạch Tĩnh chán nản ngồi trên ghế đá trong công viên.
Phía xa, Tô Tú Song vẫy tay chào cô.
“Mấy giờ xong?” Hoắc Diệc Phong chống chân xuống đất, cởi mũ bảo hiểm, khẽ hất tóc khiến đám con gái bên cạnh ngoái nhìn.
“Chưa biết, sao thế?”
“Xong thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón chị.”
Tô Tú Song nheo mắt, cảm thấy khó tin: “Không ai cho không ai cái gì, nói đi, cậu lại định giở trò gì với tôi hả?”
“Tôi là người bỉ ổi đến thế sao?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Diệc Phong hừ một tiếng, ngước mắt lên, dùng tay xoa đầu cô: “Đi đi.”
Bạch Tĩnh lặng lẽ nhìn hành động của hai người.
Sau khi Hoắc Diệc Phong rời đi, cô mới không nhìn nữa: “Tú Song, cậu và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Có vẻ rất thân thiết.”
“Anh ta là Hoắc Diệc Phong, em trai của Hoắc Dung Thành.”
Tô Tú Song thành thật nói, theo cô không có gì phải che giấu với bạn bè cả.
Nghe vậy, Bạch Tĩnh kinh ngạc há hốc miệng: “Em trai ruột?”
“Cậu tư nhà họ Hoắc, tớ cũng không biết có phải là ruột thịt không nữa.”
“Lúc ở trong đoàn phim, tớ chẳng cảm thấy anh ta là người có tiền, nhưng công nhận là đẹp trai. Hôm nay nghe cậu nói vậy tớ nghĩ anh ta giàu lắm.”
Vừa nói chuyện, Bạch Tĩnh vừa tra trên mạng: “Quả đúng là như vậy, ngay cả chiếc mô tô mà anh ta đi cũng đáng giá hàng trăm triệu đồng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!