Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

“Cuộc sống tẻ nhạt, bệnh rồi, tìm anh tư, không có tiền, tìm anh ba, cái gì cũng không thiếu, luôn muốn tìm cái gì thú vị và kích thích một chút.”

“...”

Không phải lo lắng về đồ ăn thức uống và tiền bạc để tiêu, đây là đỉnh cao của cuộc sống.

"Nếu không đụng đến khiêu dâm, cờ bạc, ma túy, không ăn chơi đua đòi thì có khác gì với cá muối?”

“...”

Tô Tú Song im lặng.

Có thể sống như cá muối, là ước mơ của cô.

Nhưng mà, biết nhau lâu như vậy, thực sự thấy Hoắc Diệc Phong và những tay cậu chủ con nhà giàu khác không giống nhau.

Ngoại trừ việc đều là một vẻ ngọt ngào và có tiền, được chăm sóc tốt, trắng trẻo và sạch sẽ.

Hai tiếng sau, về đến nhà họ Hoắc.

Một giờ rưỡi tối, biệt thự hoàn toàn tối đen.

“Bảo bối, yên lặng, đừng đánh thức anh hai của tôi.” Hoắc Diệc Phong nói.

Tô Tú Song trợn mắt tức giận, một giây trước, còn nghênh ngang tự đại, một giây sau, quả thực hèn nhát như một con cừu non.

Hai người khom người, khom lưng, nín thở rồi rón rén vào phòng khách như thể bọn trộm.

“Nửa đêm, mọi người hẳn là đều đã ngủ hết rồi, ai ở phòng khách bắt được cậu, cậu có bị ảo tưởng cưỡng bức không?” Tô Tú Song cong môi.

“Anh ba của tôi lúc nào cũng thần không biết quỷ không hay, còn đáng sợ hơn cả quỷ…”

"Bộp"

Không đợi âm thanh của anh hạ xuống, đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay, trong phòng đèn sáng trở lại.

Hoắc Dung Thành ngồi trên sô pha với khuôn mặt âm trầm và lạnh lùng, toát ra hơi thở u ám, lạnh lùng nhìn hai người.

Đầu gối như nhũn ra, Hoắc Diệc Phong quỳ rạp trên mặt đất.

Nhìn người đàn ông xuất quỷ nhập thần kia, tim Tô Tú Song đập loạn xạ, trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Anh ba... Anh ba..." Hoắc Diệc Phong lắp bắp nói, nụ cười  anh nặn ra còn xấu hơn khóc: "Anh vẫn chưa ngủ sao, anh không ngủ được hả? Em đi kêu anh tư pha cho anh ly trà thư giãn nha."

Nói xong, anh lấy tay vịn vào chiếc ghế sô pha định đứng dậy.

“Còn nhúc nhích, đánh gãy hai chân của cậu.”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nói.

Khóc không ra nước mắt, Hoắc Diệc Phong trong lòng thầm than khóc, thật sự là sợ cái gì là gặp cái đấy, cậu làm sao mà xui xẻo đến mức này cơ chứ.

“Nói, đi đâu về?” Anh ta nhếch môi mỏng, lạnh lùng hỏi.

Đôi mắt hoa đào dài và hẹp đảo quanh vài vòng, Hoắc Diệc Phong mới mở miệng nói dối: "Chị ấy bị viêm dạ dày ruột, em đưa chị ấy đến bệnh viện."

Tô Tú Song: "..."

Anh ta mới bị viêm dạ dày ruột, cả nhà anh ta cũng bị viêm dạ dày ruột.

Miệng đàn ông, quỷ gạt người.

Vừa rồi còn thề non hẹn biển, nói cái mạng này là của cô, bây giờ gặp phải nguy hiểm, điều đầu tiên là lấy cô ra đỡ đạn.

“Cút đi.” Hoắc Dung Thành phun ra hai chữ.

“Ả?” 

Hoắc Diệc Phong sững sờ, bàn tay đang âm thầm nhéo đùi cũng dừng lại, cho rằng mình nghe lầm.

Không đúng, sao anh ba của cậu hôm nay lại bất thường như vậy?

Đã không có phạt đứng, cũng không chạy vòng quanh sân, vô cùng vô cùng bất bình thường.

“Cút về phòng của cậu!”

Lần này, Hoắc Diệc Phong nghe rõ ràng, từ trên mặt đất đứng lên, giống như ngựa hoang, bước ba bước, chạy đi không dám nhìn lại.

Hoắc Dung Thành nhàn nhạt quét qua Tô Tú Song.

Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, trên mặt tóc tai bù xù, rất hốc hác.

Anh hơi nhíu mày, giả vờ thản nhiên hỏi: "Không khỏe sao?"

“Ừm.”

Tô Tú Song nhẹ giọng đáp lại, cũng lười phân minh giải thích.

Sau đó cô nhấc chân và đi về phía cầu thang.

"Đứng lại! Ai cho phép em quay về phòng?"

Lông mày của Hoắc Dung Thành nhíu lại, dáng người cao lớn đứng lên, bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Này anh Thành, anh cứ nói chuyện đi, nhưng anh đừng động tay động chân nữa được không?"

Lúc trước còn gọi là Hoắc Dung Thành, bây giờ trực tiếp gọi là anh Thành?

Anh lại liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của người phụ nữ, trong lòng Hoắc Dung Thành đầy tức giận, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói.

"Tôi hơi mệt, vì tôi không có gì để nói, anh Thành có thể để tôi về phòng nghỉ ngơi được không?"

“Không được!”

Tô Tú Song khó chịu hét lớn lên: "Hoắc Dung Thành!"

"Còn chưa điếc, không cần lớn tiếng như vậy, tôi đã làm gì khiến em cảm thấy mệt mỏi như vậy?"

"Anh không có làm gì cả, bản thân tôi tự mệt, không được sao?"

Hoắc Dung Thành dường như không nghe được, đôi chân mặc quần âu tiến lên một bước dài.

Tô Tú Song bị anh đẩy vào tường.

Thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông đè lên, hơi thở nóng rực.

“Thức khuya như vậy, đợi ở phòng khách là chỉ để cãi nhau với tôi?” Tô Tú Song nhướng mắt nhìn thẳng vào anh.

“Không phải, là muốn cùng ngủ với em.”

Tô Tú Song tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Chân đạp hai thuyền, anh không chóng mặt sao?”

Hoắc Dung Thành nhướng mày nhìn cô chằm chằm.

“Buổi trưa, cùng Từ Tuyết Nhung ăn cơm, còn ôm ấp nhau, bây giờ lại còn ép tôi vào tường, gian lận lộ liễu quá phải không?"

“Em đang ghen à?”

Cơn giận của Hoắc Dung Thành dịu đi rất nhiều, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Lồng ngực không ngừng dâng lên, Tô Tú Song tim đập vài cái, nhịp tim tăng nhanh không tự chủ được, giãy dụa theo bản năng, lớn tiếng nói: “Tôi không có, tại sao tôi lại phải ghen?"

“Quản gia Trương nói rằng, phụ nữ thường thích nói những lời ngược lại với suy nghĩ của mình, không có tức là có.”

"Lười quan tâm đến anh, buông tôi ra."

Đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ từ người  của anh ta, Tô Tú Song càng khó chịu hơn.

"Ôm người phụ nữ này xong, sau đó lại đi ôm một người phụ nữ khác, anh không thầy bẩn à?"

“Không phải, em không ghen thì cũng chính là ghen tị.” Hoắc Dung Thành liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một vòng đắc ý.

Tô Tú Song đột nhiên cảm thấy bị chế nhạo.

Cô ngẩng đầu trực tiếp nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy xấu hổ: "Tự mình đa tình, anh không có nghe thấy sao? Tôi không ghen, chỉ là cảm thấy buồn nôn, buồn nôn."

Trong phút chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành đờ đẫn, hai mắt ủ rũ nhìn cô: "Tô Tú Song, em nói lại lần nữa?”

“Tôi ghê tởm anh!”

Tô Tú Song không chút nào nhân nhượng, thẳng lưng đứng thẳng, đối mặt với anh.

“Dám chê tôi bẩn?”

Anh cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi sẽ làm cho em bẩn như tôi."

Trong lòng dấy lên một dự cảm xấu, Tô Tú Song trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác: "Anh có ý gì?"

Không trả lời cô, Hoắc Dung Thành nhìn dữ tợn, cười lạnh rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Thậm chí, nó hoàn toàn không thể gọi là một nụ hôn, chính xác hơn là một cái cắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận