Cô đưa tay ra, cố gắng dùng hết sức để đẩy người đàn ông trước mặt mình.
Nhưng, anh vẫn vững như núi Thái Sơn, không chút nhúc nhích.
Tô Tú Song một khi tức giận, không quản được nhiều như vậy, giơ đầu gối lên, đá mạnh vào giữa hai chân người đàn ông.
Không ngờ, Hoắc Dung Thành đã quen thuộc với thủ đoạn của cô, người anh cảnh giác quay sang bên phải.
Cuối cùng, làm chân cô bị kẹp chặt giữa hai chân khỏe mạnh.
Vừa tức giận vừa sốt ruột, cô đột ngột đưa tay lên.
"Chát..."
Cái tát mạnh vào mặt người đàn ông.
Đột nhiên, bầu không khí trong phòng khách im lặng chết người, thậm chí kim có rớt trên mặt đất cũng nghe thấy.
Hoắc Dung Thành vẻ mặt hơi giật mình.
"Dám đánh tôi, muốn tôi hiếp trước rồi giết sao?"
Giọng điệu của anh vừa lạnh lùng vừa dữ tợn, giọng nói trầm thấp phát ra từ kẽ răng, anh tà ác liếm khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười.
Đánh là thương, mắng là yêu.
Người phụ nữ này còn dám đánh anh, chứng tỏ cô có tình cảm với chính mình.
Khi nhìn thấy điều này, Tô Tú Song không khỏi kinh ngạc trừng mắt to .
Anh ta biến thái à?
Có phải bị bệnh không?
Đánh anh ta, anh ta còn cười?
Sau khi ổn định lại hơi thở và tâm tình, Tô Tú Song mặc kệ người đàn ông dường như đang phát điên.
Cô cúi người, chui ra từ phía dưới cánh tay anh ta như một con rắn trơn trượt, lên tiếng chào hỏi: "Cô Nhung."
Nghe vậy, con ngươi của Hoắc Dung Thành chợt nheo lại, ý cười trong mắt biến mất.
Anh lạnh lùng quay lại.
Cả ba người nhìn nhau, cảnh tượng thật lúng túng và nghẹt thở không thể tả.
Từ Tuyết Nhung lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt, cô ta thử giật giật khóe miệng, cứng đờ không ổn: "Tôi… có chút không ngủ được, vừa lúc nghe Tiểu Bạch đang gọi, liền xuống lầu xem thử. "
Đau lòng, ghen tuông, nỗi đau khó chịu từ tận đáy lòng gào thét dân trào, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Có chút không biết nên làm gì với cảnh tượng trước mắt, Tô Tú Song cứng nhắc nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước."
Bỏ lại một câu, cô vội vàng rời đi.
Rõ ràng, trên danh nghĩa cô là vợ của Hoắc Dung Thành, nhưng lúc này, luôn cảm thấy mình là người thứ ba, vụng trộm bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
Cô, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương Từ Tuyết Nhung.
Về đến phòng, cô nôn ra cái khí hôi tanh trong bụng, cô bực bội che mặt.
Quá mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần, cô cảm thấy gân cốt rã rời.
Trong phòng khách.
Hoắc Dung Thành chân dài bước lên cầu thang.
Thấy thế, Từ Tuyết Nhung đã đi theo phía sau.
Hai người lần lượt bước vào phòng.
Từ Tuyết Nhung đi vào phòng vệ sinh, khi cô ta bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn nóng.
Cô ta giơ cánh tay lên, đặt chiếc khăn nóng lên mặt bên phải của Hoắc Dung Thành chỗ bị in dấu tay.
“Đàn ông không có yết ớt như vậy.” Hoắc Dung Thành giật khăn tắm ra, tùy tiện ném lên bàn trà bằng đá cẩm thạch sáng bóng, thấp giọng trách mắng: "Chân còn chưa lành, sao còn đi lại lung tung?
"Bôi thuốc xong, đỡ hơn nhiều rồi, không có gì đáng lo ngại."
Vẻ mặt của Từ Tuyết Nhung rất phức tạp, sau một lúc dừng lại, cô ta cắn môi dưới, chậm rãi nói: "Dung Thành, tối nay em ngủ với anh."
Đột nhiên, con ngươi của Hoắc Dung Thành thít chặt, lông mày nhíu lại.
Ngay sau đó, Từ Tuyết Nhung bước tới, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông rồi áp mặt vào lưng anh ta.
Nhíu mày càng lúc càng cao, ngực của Hoắc Dung Thành nâng lên hạ xuống, bàn tay to nắm chặt lấy cánh tay của người phụ nữ.
Trước khi anh có thể kéo nó ra, thì đã bị Từ Tuyết Nhung nắm lại.
"Dung Thành, anh muốn em, được không?"
Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: "Tuyết Nhung!"
"Rõ ràng là anh có nhu cầu không phải sao? Vừa rồi anh còn hôn cô ấy, rất kịch liệt cuồng nhiệt, em nhìn thấy rất rõ."
"..."
"Em không muốn anh chạm vào người phụ nữ khác. Đêm đó ở khách sạn là sự cố ngoài ý muốn, là hãm hại. Em có thể chấp nhận và tha thứ, coi như chuyện đó chưa xảy ra, dù sao vợ anh cũng chỉ sẽ là em. Em không muốn đợi đến đêm tân hôn. Em muốn bây giờ khiến anh muốn em. "
Giọng điệu của Từ Tuyết Nhung chậm rãi, trịnh trọng mà kiên định.
“Đừng ồn ào nữa, muộn rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoắc Dung Thành cau mày, hàng chân này nhíu chặt lại, giọng nói chậm dần.
"Em không về!"
Khuôn mặt luôn dịu dàng của Từ Tuyết Nhung hiếm khi lại nghiêm túc: "Tại sao, anh thà chạm vào cô ấy, cũng không muốn chạm vào em? Chẳng lẽ, anh thích cơ thể của cô ấy sao?"
"..."
Sắc mặt của Hoắc Dung Thành trầm xuống, lông mày lạnh lùng một cách tàn nhẫn, không nói lời nào, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Câu hỏi này vậy mà khiến anh ta cảm thấy khó trả lời.
Rất kì quái, đối với Từ Tuyết Nhung, anh thực sự không có ham muốn và kích thích, việc tiếp xúc thân thể quá gần ngược lại sẽ khiến anh cảm thấy bực bội.
Ví dụ như bây giờ.
Nhưng mà vừa nhìn thấy Tô Tú Song, liền muốn trêu ghẹo, muốn hôn, không kìm lòng được.
Thấy anh không lên tiếng mà im lặng, Từ Tuyết Nhung không khỏi có chút hoảng hốt.
Cô ta buông tay đang ôm Hoắc Dung Thành ra, nhanh chóng, cởi bỏ áo ngủ, chỉ mặc nội y đứng trước mặt anh.
Hai chân thon dài, bụng dưới phẳng lì, vai thẳng, toàn thân không có một chút mỡ.
Hoắc Dung Thành nhíu mày càng chặt hơn, nhìn sang chỗ khác, nhặt bộ đồ ngủ trên mặt đất lên, ném cho cô ta: "Mặc vào."
"Cơ thể của em không đẹp bằng cô ấy sao? Tại sao ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn?"
Từ Tuyết Nhung lồng ngực nhấp nhô, tăng âm lượng, lớn tiếng hỏi.
"..."
Sự kiên nhẫn giữa hai lông mày đang dần mất đi, vẻ mặt của Hoắc Dung Thành bực bội, nhưng vẫn kìm nén tính tình, khó có chút kiên nhẫn: "Nghe lời, sức khỏe của em không tốt, nếu còn cứ tiếp tục gây chuyện như thế này, em chắc chắn sẽ bị nhiễm bệnh. "
Rõ ràng là quan tâm, nhưng vào tai Từ Tuyết Nhung, vui vẻ mừng rỡ một chút cũng không có.
Ngược lại trong lòng còn có một cảm giác bất lực và thất vọng sâu sắc.
Ngực Từ Tuyết Nhung nhấp nhô kịch liệt, giống như không có nghe thấy lời anh nói, lao tới anh.
Trực tiếp kéo khóa quần của anh xuống...
Tuy nhiên, khi vừa mới chạm vào dây kéo, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô ta.
Hoắc Dung Thành kéo tay cô ta ra, sau đó kéo ngược lên, Từ Tuyết Nhung đâm vào ngực anh.
"Cuộc họp lúc 8 giờ sáng mai, bây giờ là 2 giờ 30 phút sáng, tôi rất cần nghỉ ngơi, em cũng cần nghỉ ngơi."
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Dung Thành xoay người, cầm áo choàng tắm trên sô pha lên, nhẹ nhàng quấn quanh người cô.
Cô ta đã chủ động cởi nó ra, vậy mà sắc mặt anh lại bình thản, thờ ở.
Là một phụ nữ, Từ Tuyết Nhung cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Anh có thể không chạm vào em, em cũng có thể đợi đến ngày tân hôn, nhưng anh không thể chạm vào cô ấy nữa, hôn cũng không được."
Cô ta thở dài, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoắc Dung Thành, gằn từng chữ.
Tục ngữ nói đúng, sự quan tâm của đàn ông đối với phụ nữ thường bắt đầu từ cơ thể.
Một khi cả hai tiếp xúc thân mật, định vị của mối quan hệ cũng bắt đầu thay đổi.
Trong lòng đàn ông sẽ bắt đầu có ham muốn với phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!