Gần chín giờ tối Hoắc Dung Thành mới trở về.
Nghe được tiếng bước chân, Tô Tú Song quay đầu nhìn lại, tầm mắt cô dừng trên người anh, có chút do dự, có chút rối rắm, cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hoắc Dung Thành nhíu mày hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Tôi muốn ly hôn với anh.”
Cô lấy thêm dũng khí nói tiếp: “Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là một trò đùa do tôi dựng lên mà thôi thế nên mọi chuyện cũng phải do tôi tự kết thúc, hiệp ước hai năm e là không thể duy trì được nữa, bây giờ chúng ta lập tức ly hôn đi.”
Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thành nheo đôi mắt lại, giọng nói anh lạnh lẽo như băng: “Em nói lại một lần nữa?”
“Tôi nói, tôi, muốn, ly, hôn, với, anh!” Giọng nói cô có chút run rẩy, từ trong cổ họng cô phát ra từng từng từng từ một cách đầy khó khăn.
“Em cảm thấy con người Hoắc Dung Thành tôi dễ dãi như vậy sao? Em tưởng em muốn kết hôn là có thể kết hôn, muốn ly hôn là có thể ly hôn ngay lập tức sao?” Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, anh mím môi, gằn từng chữ: “Hai năm là hai năm, một ngày cũng không thể thiếu, trước kỳ hạn hai năm mà muốn ly hôn? Em nên từ bỏ ý định này sớm đi!”
“Hoắc Dung Thành!” Tô Tú Song tức giận đến mức cả người run lên: “Anh không thể buông tha cho tôi sao?”
“Khi trêu chọc tôi, em nên nghĩ sẽ có một ngày như thế nào.” Hoắc Dung Thành lạnh lùng vô tình nói.
Thấy tình hình căng thẳng giữa hai người, Hoắc Lăng Tùng vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Anh hai, dù sao thì sớm muộn cũng phải ly hôn thì cứ ly hôn đi, cứ kéo dài mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nơi này không có chỗ cho cậu lên tiếng!”
Hoắc Dung Thành vô cùng tức giận, lúc này không ai có thể nói lời nào lọt tai anh.
“Như vậy không phải sẽ khiến cho Từ Tuyết Nhung thất vọng sao? Anh không muốn cho cô ấy một danh phận sao?”
Lồng ngực Hoắc Dung Thành phập phồng: “Chuyện của chúng tôi không tới lượt cậu lo lắng.”
Sau khi nói những lời này, Hoắc Dung Thành xoay người, sải bước về phía trước, anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Trong lòng Tô Tú Song tràn đầy mất mát, bả vai cô gục xuống, dáng vẻ vô cùng chán nản.
“Đừng nản lòng, cứ từ từ, chắc chắn sẽ có một ngày anh hai đồng ý thôi.”
“Mong là như vậy.”
Tô Tú Song chỉ trả lời qua loa một câu, cô không biết mình có thể chờ nổi tới ngày đó không nữa.
Trở về phòng cô vẫn miên man suy nghĩ, trằn trọc mãi vẫn không ngủ nổi.
Đột nhiên, di động vang lên, cô ấn nghe: “A lô.”
“Không phải cô bảo hôm nay mời tôi đi ăn cơm sao? Cô tính cho tôi leo cây đấy à, không có thành ý chút nào?” Cố Nam Minh vô cùng bất mãn nói: “Hại tôi mệt mỏi mong chờ cả ngày, bây giờ bụng tôi đang đói meo đây này.”
“Xin lỗi hôm nay tôi có chút việc, để hôm khác nhé.” Tâm trạng của Tô Tú Song trầm xuống, cô hỏi bâng quơ: “Anh nói xem, làm thế nào thì một người đàn ông mới đồng ý ly hôn?”
Cố Nam Minh nhướng mày hỏi lại: “Cô muốn ly hôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì đơn giản quá còn gì? Chỉ mất vài giây thôi!”
Tô Tú Song vội hỏi: “Anh có cách gì sao?”
“Đương nhiên, không có người đàn ông nào chịu đựng được việc bị phụ nữ cắm sừng đâu.”
Cắm sừng?
Tô Tú Song trầm mặc.
Cách này nghe có vẻ khá tốt, có thể dùng được.
Loại người lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao như Hoắc Dung Thành, sao có thể chịu đựng nổi việc bị phụ nữ cắm sừng chứ ?
“Vậy anh có thể giúp tôi không?” Tô Tú Song do dự một chút rồi quyết định hỏi.
“Phụt!” Cố Nam Minh phun ra một ngụm nước: “Chơi trò mạo hiểm kích thích vậy sao?”
Tô Tú Song lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thôi đi.”
“Đừng chứ! Sao lại thôi đi?”
“Quyền lực của Hoắc Dung Thành rất lớn, chắc chắn anh ta sẽ trả thù anh, anh không phải đối thủ của anh ta, thậm chí còn có khả năng bị mất việc và phong sát luôn đấy.”
Cố Nam Minh khẽ cười một tiếng: “Tôi từ nhỏ đã thích chơi trò mạo hiểm kích thích, chuyện này có lẽ còn kích thích hơn cả đua xe nữa.”
“Nhưng mà, anh ta thật sự sẽ trả thù anh đấy!”
“Tôi còn không sợ thì cô sợ cái gì chứ? Tôi mà thất nghiệp thì sẽ về nhà kế thừa gia sản.”
Nghe vậy, Tô Tú Song gật đầu nói: “Vậy trước hết cứ như vậy đi.”
Hôm sau.
Khi Hoắc Dung Thành tỉnh dậy đã gần chiều.
Sắc mặt anh âm trầm, râu ria mọc đầy cằm, suốt một đêm không ngủ.
Mé nó chứ!
Người muốn kết hôn là cô, người muốn ly hôn cũng là cô, ha ha, ly hôn, nằm mơ đi!
Hoắc Dung Thành bất đắc dĩ lắc đầu, chính bản thân anh cũng không biết vì sao phải tra tấn nhau như vậy nữa?
Anh ngồi trước bàn ăn, quản gia Trương vội vàng mang cà phê lên.
Vừa nhấp được một ngụm thì thấy Hoắc Diệc Phong vọt tới như một cơn gió: “Anh hai, anh hai! Không xong rồi!”
“Nói!”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng trầm giọng nói.
“Cô gái ngốc nghếch kia vào khách sạn với đàn ông!” Hoắc Diệc Phong vỗ vỗ ngực, thở hổn hển vài hơi sau đó vội nói tiếp: “Hôm nay, bọn em có buổi quay quảng cáo, cô ấy chụp trong nước, được một nửa thời gian thì đi đến khách sạn với nhiếp ảnh gia rồi.”
Trong chớp mắt, Hoắc Dung Thành đứng bật dậy, ly cà phê bị anh ném xuống đất: “Dẫn đường.”
Hoắc Diệc Phong vội vàng đồng ý, âm thầm liếc mắt nhìn Hoắc Dung Thành một cái, không để anh phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì.
Ngồi trên xe thể thao tốc độ cũng không giống với xe thường, trong nháy mắt chiếc xe đã biến mất không thấy đâu.
Khoảng chừng hai ba mươi phút sau xe đã tới trước cửa khách sạn, Hoắc Dung Thành trầm giọng hỏi: “Phòng nào?”
Hoắc Diệc Phong lắc đầu, ái ngại nói: “Em cũng không biết nữa.”
Giám đốc khách sạn thấy Hoắc Dung Thành tới, không chút do dự vội đưa hai người tới phòng, thậm chí còn tự mình mở cửa phòng ra.
Ba người tiến vào.
Trên chiếc giường lớn như vậy, hai người quấn chăn nằm trên đó, quần áo vứt lả tả trên mặt đất.
Hai người trong chăn không ngừng vặn vẹo, còn có tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành tối sầm lại, hơi thở anh lạnh lẽo, khớp ngón tay kêu lên răng rắc, anh trực tiếp tiến tới, xốc chăn lên.
Cơ thể phơi bày ra trước mặt mọi người, Tô Tú Song sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tóc tai cô lộn xộn, cả người mặc quần bảo hộ cùng với áo ba lỗ màu đen.
Mà trên mặt và khóe miệng Cố Nam Minh là những dấu son môi đỏ au của phụ nữ.
Vừa mới lúc trước, anh còn có chút nghi ngờ, thế nhưng lúc này, không ngờ mọi chuyện đều là sự thật!
Đôi mắt Hoắc Dung Thành đỏ rực lên, đôi tay anh dùng sức túm lấy cổ áo Cố Nam Minh, không nói hai lời, hung hăng đấm anh ta một cái.
Cố Nam Minh không kịp phòng bị ngã sõng soài trên mặt đất, lông ngực chấn động, thậm chí miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.
ttt hoàn toàn bị dọa sợ. Cô không ngờ Hoắc Dung Thành lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cô dứng dậy khỏi giường, trực tiếp tiến tới nhưng hai người không ai chịu nhân nhượng, anh một đấm, tôi một đấm giằng co nhau hồi lâu.
Thật sự không còn cách nào khác, Tô Tú Song đành phải nắm chặt tay lại chen vào giữa hai người họ.
Nắm đấm của Hoắc Dung Thành vươn tới, cô nhắm chặt mắt lại.
Khi nắm đấm của anh chỉ còn cách mặt cô một ngón tay, động tác của Hoắc Dung Thành dừng lại: “Cô còn dám che cho anh ta!”
Tô Tú Song không nói gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!