Chương 16: Buổi đấu giá từ thiện
Mộc Mai đột nhiên có xúc động muốn rơi lệ. Đã nhiều năm vậy rồi, cô chịu rất nhiều khổ sở, bỗng có một người đứng ra đối xử tốt với cô, khiến cô không biết nên đối diện với sự ấm áp này như thế này.
Giống như một cô bé lọ lem chợt biến thành công chúa nhỏ, sự xúc động và căng thẳng đến lúng túng không có lý do.
"Đừng khóc, nhớ lấy thân phận của mình. Sau này bất kể đi đến đâu cũng đừng để người khác ức hiếp em. Có tôi ở đây, không cần phải sợ gì hết"
Nghe Cổ Văn nói vậy, Mộc Mai đột nhiên nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
"Tôi đâu có thê thảm như anh nói chứ." Đâu phải ngày nào người nhà họ Mộc cũng ức hiếp cô, chỉ khi đụng tới lợi ích thì mới dùng lòng dạ rắn rết đối đãi cô thôi.
"Nhanh ăn đi, thợ trang điểm đã chuẩn bị xong rồi."
"Thợ trang điểm?" Mộc Mai sửng sốt, ăn cơm tối còn phải trang điểm à? Chưa nghe bao giờ!
"Lát nữa đi cùng tôi, tham gia một buổi đấu giá từ thiện." Cố Văn nói với giọng bình thản, dường như những nơi kiểu như thế đã rất quen rồi.
Mộc Mai biết đấu giá từ thiện là gì, hồi nhỏ còn từng tham gia một lần. Trong ấn tượng của cô, trừ cống hiến tình thương ra thì phần nhiều là đi giao thiệp với các nhân vật trong giới, đụng người cấp cao hơn còn phải nịnh nọt tâng ba c. Ai nấy đều có tâm tư riêng, nhưng ngoài mặt lại đồng lòng hiệp lực một cách hiếm có, vô cùng hòa hợp.
Cô không thích những nơi như thế, người nào cũng đeo mặt nạ giả dối.
Thấy sắc mặt cô hơi ảm đạm, Cố Văn hỏi: "Không thích à?"
"Không phải." Mộc Mai lắc đầu: "Chỉ là rất lâu rồi tôi không tham gia những buổi lễ chính thức như vậy, tôi sợ sẽ làm anh mất mặt"
Từ ngày rời khỏi nhà họ Mộc, cô đã không còn là con cháu nhà giàu có nữa, triệt để tác khỏi cuộc sống quý tộc, bắt đầu giống như vô số nhân vật bình thường bôn ba kiếm sống, bận bịu vô cùng.
Hiện tại, trên người cô đã không còn khí chất quý tộc năm xưa nữa, cho dù đứng cạnh Mộc Diệp, cũng sẽ có vẻ rất nghèo hèn, không ăn khớp.
Cô thật sự sợ đến lúc đó sẽ có người cười nhạo cô, lại khiến Cố Văn mất mặt.
Cố Văn kinh ngạc. Vốn tưởng rằng cô sẽ rất vui thích khi có thể tham dự buổi lễ này, không ngờ điều đầu tiên cô nghĩ tới lại là không muốn khiến anh mất mặt.
"Chúng ta đi cùng nhau. Ánh mắt anh kiên định nhìn vào cô, cho cô một sự cổ vũ.
Anh không lo lắng, Mộc Mai cũng sẽ không còn gì đáng phải lo lắng nữa, nhìn thẳng vào mắt anh mà gật đầu thật mạnh: "Được, chúng ta đi cùng
nhau."
Sau khi ăn xong, Ngôn Bảo đưa thợ trang điểm vào.
Nhìn đồ trang sức xa xỉ trước mặt, cô có chút không thể dời mắt. Những nhãn hiệu nổi tiếng đã từng rất quen thuộc, giờ đều thành xa lạ rồi, không ngờ còn có ngày được đeo lên một lần nữa.
Cổ Văn không cần tạo hình nhiều như vậy, chỉ cần thay một bộ quần áo thôi là được rồi. Dù sao thì gương mặt này của Cổ Văn rất đẹp trai sáng sủa, điểm trang nhiều hơn lên mặt anh chẳng qua chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi.
Khi Mộc Mai đi từ bên trong ra, tuy quần áo trên người rất đẹp, nhưng hơi lộng lẫy quá.
Cô cứ cảm thấy mang những thứ này lên người có chút không được tự nhiên, liền nhìn về phía Cố Văn: "Văn, tôi có thể ăn mặc đơn giản đi một chút không? Dù sao thì đây cũng là một buổi đấu giá từ thiện, nếu mặc sang trọng quá như vậy sẽ khiến người ta bàn tán"
Cố Văn cười mà ý tứ sâu xa: "Ừ" Một giây sau, đường nhìn đã chuyển về hướng thợ trang điểm.
Thợ trang điểm giật mình, có dự cảm bát cơm này sắp mất: "Cậu hai, tôi sẽ thay đổi trang phục cho mợ hai ngay. Dáng người mợ đẹp, chắc chắn mặc gì cũng sẽ hợp."
Nửa tiếng sau, Mộc Mai lại đi ra lần nữa, như đã biến thành một người khác vậy.
Váy liền thuần một màu trắng như tiên nữ rơi xuống phàm trần không nhiễm một hạt bụi, không có trang sức gì, trên cổ chỉ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai, mà tóc cũng được búi cao trên đầu. So với bộ dạng ban nãy, giống như hai người khác nhau vậy, quả thực tựa một đóa phù dung chớm nở.
"Không tồi."
Cố Văn gật đầu. Lúc này, thợ trang điểm mới thở phào một hơi: "Cậu hai, tôi đi trước đây."
Ngôn Bảo tiễn thợ hóa trang đi. Khi quay lại phòng khách thì đã không còn nhiều thời gian nữa, xe đã chờ ở cửa rồi: "Cậu chủ, chúng ta đi thôi."
Mộc Mai cúi đầu, trên mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, nhưng có thể được Cố Văn khen ngợi, trong lòng cô vẫn rất vui."
Ở buổi tiệc, Cố Văn kéo tay cô đi vào, Mộc Mai ít nhiều gì vẫn hơi căng thẳng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
"Đừng sợ" Cổ Văn nắm chặt tay cô.
Mộc Mai hít sâu một hơi để bản thân thả lỏng xuống. Có anh bên cạnh, bất kể cô có căng thẳng đến đâu thì cũng sẽ rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trên người anh như có ma lực vậy.
Người trong sảnh lớn đã đến khá đông rồi, đang hàn huyên với nhau ở đó, tự họp thành từng nhóm với nhau.
Khi Cố Văn và Mộc Mai đi vào sảnh lớn, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Gần đây, hai người này đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Phế vật cưới thiên kim tiểu thư không được cưng chiều, cũng xem như môn đăng hộ đối. Hơn nữa, bọn họ còn ra oai một phen trước cửa nhà họ Mộc.
Không ai đi tới chào hỏi, Cố Văn cũng không để tâm, kéo Mộc Mai đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!