Chương 4: Bị người ta chế nhạo
Mộc Mai nắm chặt túi xách của mình, khóe miệng cũng cong lên nở nụ cười: "Tới đây thì hiển nhiên là mua đồ, chị cũng tới mua đồ à!"
"Em gái? Chị Diệp , chị có thêm một cô em gái từ lúc nào đấy? Sao em chưa hề nghe chị nói qua?"
Người đứng bên cạnh Mộc Diệp cất giọng nói the thé làm người nghe rất không thoải mái.
"A... Em nhớ ra rồi! Không phải đây là Mộc Mai sao, người bị ông nội chị đuổi đi sao? Sao ăn mặc đơn giản như thế? Thế này không phải làm cho người nhà họ Mộc mất mặt sao?"
Một người phụ nữ khác nói giọng điều còn ba nh chua hơn, ánh mắt nhìn Mộc Mai đều mang vẻ giễu cợt, giống như đang nhìn một kẻ ăn mày vậy.
Mộc Mại hừ lạnh, biết những người này sẽ không nói được câu tốt lành. mà. Những người đi cùng với Mộc Diệp thì có người nào là tốt đẹp chứ?
Những người này vì lấy lòng Mộc Diệp , chắc chắn sẽ cố sức chế giễu cô.
Mộc Diệp thấy sắc mặt Mộc Mai rất khó chịu, trên mặt nở nụ cười toại nguyện: "Mấy em đừng nói như thế, mặc dù bình thường em họ không ở nhà họ Mộc, nhưng dù sao thì em ấy cũng là người nhà họ Mộc mà."
"Mặc loại quần áo giẻ rách này mà vẫn xứng là người nhà họ Mộc à? Chị Diệp , cũng chỉ có chị mới có ý tốt thừa nhận cô em họ này thôi, nếu như em là chị thì đã bảo cô ta cút đi từ sớm. Nhìn bộ quần áo rách nát kia kìa, không chừng trên người lại mang theo bệnh truyền nhiễm gì đó."
Người phụ nữ kia nói xong cũng không quên che mũi mình lại, giống như
Mộc Mai thật sự có bệnh gì đó.
Mộc Mai không những không giận mà còn cười, nhìn những người nịnh bợ Mộc Diệp kia: "Mấy người muốn làm chó là tự do của mấy người, nhưng mà đừng tùy tiện cắn người linh tinh, nếu không thì răng chó của mình cũng không còn đâu!"
"Cô... Cô nói ai là chó hả?"
.
h
"Ai là chó, tự mình không biết soi gương sao?" Khi Mộc Mai nói chuyện với loại người này cũng sẽ không khách sáo. Vả lại cũng chỉ là mấy câu chua ngoa, cô cũng đã nghe quen, nên không để trong lòng.
Mộc Diệp híp mắt nhìn, chỉ một ngày không gặp mà mồm miệng con bé này trở nên lạnh lợi quá, xem ra gả vào nhà họ Cố làm tính cách cô ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
"Được rồi Trang , bây giờ em họ chị đã là mợ hai của nhà họ Cố, không chỉ đại diện cho nhà họ Mộc, mà còn đại diện cho nhà họ Cố nữa. Em ấy bị bắt nạt, ngộ nhỡ nhà họ Cố tính lên đầu chị, chị sẽ khó ăn nói với em rể đó."
"Mợ hai nhà họ Cố à?" Người phụ nữ kia nghe xong càng trở nên vui vẻ
hơn.
"Thì ra là vợ của người tàn phế nửa người đó à, nghe nói anh ta không thể quan hệ được, không biết cuộc sống sau khi cưới của em chị có hạnh phúc không ha?"
"Sao thế, cô hâm mộ à? Có muốn tôi nhường lại vị trí mợ hai này cho cô không?"
"Tôi hâm mộ cô, tôi..." Cô ta muốn giễu cợt, nhưng lại sợ lời này thật sự truyền đến nhà họ Cổ. Trước mặt người khác lại chế giễu mợ hai nhà họ Cổ cũng không phải là chuyện sáng suốt.
Không dám mắng nhà họ Cố, nhưng đối với Mộc Mai thì mấy người bọn
họ không do dự nhiều như thế. Liễu Trang tát mạnh một cái lên mặt Mộc Mai: "Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một chút mới được!"
Không ngờ Liễu Trang lại đột nhiên ra tay như thế, Mộc Mai chịu một cái tát thật mạnh của cô ta. Lập tức đầu cô vang lên tiếng ong ong, trước mắt cảm thấy mờ tối mấy giây.
Cô lau vết máu ở trên khóe miệng, bỗng nhiên bật cười.
Ba người bọn họ không biết vì sao cô lại cười, chẳng lẽ bị kích động đến điên rồi sao? Ngay cả Mộc Diệp cũng không hiểu rốt cuộc Mộc Mai muốn làm gì.
"Cô cười cái gì?" Bạch Mẫn nhìn dáng vẻ này của Mộc Mai , bỗng nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng.
"Tôi đang cười mấy người phụ nữ ngu xuẩn như các người đó. Mặc dù tôi là đứa con gái bị nhà họ Mộc vứt bỏ, nhưng đừng quên bây giờ tôi đã là mơ hai nhà họ Cố"
"Vậy thì sao, chỉ là một quả phụ có tiếng mà không có miếng mà thôi. Cô cũng đừng quên, người quản lý nhà họ Cố cũng không phải là Cố Văn !"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!