Chương 1161
Về phần sau này, không giành lại quyền nuôi con với ông ta, có lẽ cũng là chán nản lôi kéo với người đàn ông này, chán nản nghe những lời bôi nhỏ và gièm pha của người đàn ông đó, chán nản việc nói đạo lí với một người đàn ông không bao giờ phân rõ phải trái đi?
Mệt rồi, chán nản rồi, đau đớn rồi, cũng sẽ cắn răng buông xuống.
Mộc Nhược Na nói với Lâm Phong: “Những năm này, anh sống làm sao vậy?”
“Có lẽ chính là cố gắng gượng để sống tiếp?” Biểu tình Lâm Phong rất bình tĩnh, nói: “Cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Mỗi ngày cả đầu đều là nghĩ rằng tôi muốn kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền, tôi muốn cầm tiền cho ông ấy mua rượu chữa bệnh. Ngược lại cũng không có thời gian nghĩ những thứ có thứ không. Trước kia cũng không có gì báo trả, tôi đã từng làm qua vai quần chúng, từng làm ở nhà máy, cũng làm qua shipper, tóm lại nghề nào kiếm tiền được tôi sẽ làm nghề đó. Đáng tiếc, hiện tại tôi cuối cùng có thể kiếm được khoản tiền lớn, ông ấy lại chết rồi. Có lẽ chính là không có phúc.”
Mộc Nhược Na càng thêm đau lòng cậu nhóc này.
Đây đều là chuyện gì chứ!
“Mẹ anh nhìn thấy anh trên ti vi, nhất định sẽ vui vẻ cho anh.” Mộc Nhược Na an ủi anh ta.
“Ừm.” Lâm Phong khẻ cười gật gật đầu: “Trong ấn tượng của tôi, bà ấy vĩnh viễn đều là dáng vẻ khi tôi ba tuổi.”
Bên ngoài một trận sấm chớp đùng đùng, Mộc Nhược Na nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ đến hơn hai mươi năm trước, trong một đêm mưa dông như vầy, toàn thân nước mưa, mắt chứa lệ nóng, người phụ nữ đó nhẫn tâm đẩy đứa con ba tuổi ra, là mang theo tâm tình như thế nào mới đi ra khỏi cửa nhà kia.
Đối với bà ấy mà nói, cả thế giới đều như sụp đổ rồi đi?
Đối với bà ấy mà nói, đời này không thể quên nhất có lẽ cũng là đêm mưa dông này đi?
Có lẽ là biểu cảm của Mộc Nhược Na quá mức bi thương, Lâm Phong ngược lại an ủi Mộc Nhược Na: “Xin lỗi, nói với cô những lời này, khiến cô chê cười rồi.”
“Không có.” Mộc Nhược Na hoàn hồn trở lại: “Cũng may, anh đã trưởng thành rồi.”
Lâm Phong khẽ cười, đúng vậy, cũng may, anh ta đã trưởng thành rồi.
Cũng may, anh ta đã hiểu chuyện.
Cũng may, anh ta biết sự thật năm xưa, biết được lúc mẹ anh ta năm xưa nhẫn tâm đẩy anh ta ra, thật ra là yêu anh ta.
Ăn xong cơm, Lâm Phong quả nhiên chủ động nhường ra phòng ngủ chính, ôm chăn gối của mình đến phòng đọc sách, trải giường cho Mộc Nhược Na một lần nữa.
“Tôi ngủ ở phòng đọc sách là được rồi.” Lâm Phong cười hàm răng loé sáng: “Diện tích phòng ngủ lớn, nếu như cô ngủ sẽ thoải mái hơn chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!