Chương 1503
Mặc Tử Huyên thấy Cố Hề Hề khởi đầu tốt đẹp, mới cắt đã trúng được đá tốt như vậy, nhất thời hứng thú bừng bừng, bèn lấy đá của mình lên.
Tuy nhiên, vận may của Mặc Tử Huyên không được tốt như Cố Hề Hề, hai khối đá lấy ra đầu tiên đầu thành phế thải, khối cùng cùng cắt ra chính là pha lê.
Bởi vì loại đá này rất thông thường, cho nên không nhiều người muốn nó.
Dù sao Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đều là người không thiếu tiền, cho nên không bán khối đá nào cả mà tự mình giữ hết.
Hai người cắt đá xong thì quay lại tính toán tiếp tục dạo chơi.
Dù sao mua cái máy móc cắt đá cũng không tốn nhiều tiền, về nhà mua chơi cũng không tệ.
Hai người đi dạo một vòng, xem náo nhiệt xong rồi bèn chuẩn bị đổi địa điểm đi uống trà.
Lúc này, một người đàn ông dáng cao gầy, mặc tây trang màu đỏ thẫm, khăn tay màu đen gấp gọn đặt trong túi tiền trước ngực, khí chất vô cùng tốt lập tức ngăn hai cô lại: “Hai người đẹp, quấy rầy một chút.”
Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên quay người nhìn lại, đồng thời gật đầu: “Anh có chuyện gì sao?”
Người đàn ông kia trên dưới ba mươi tuổi, xấp xỉ tuổi của Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên, ngoại hình bảo dưỡng vô cùng tốt, ngoài việc khóe mắt có ít nếp nhăn bán đứng tuổi tác của anh ta ra thì dáng người và làn da đều được chăm sóc cẩn thận, không khác người mới ngoài hai mươi là bao.
Người đàn ông này xuất hiện, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này có vẻ ngoài rất tốt. Đúng, ý tứ trên mặt chữ, yếu ớt.
Nhưng không phải là yếu ớt kiểu tái nhợt, mà là kiểu yếu ớt do được người nuôi dưỡng bao bọc.
Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đều bị những người có giá trị nhan sắc cao bổ mắt rất lâu, cho nên sau khi nhìn thấy đối phương cũng chỉ lễ phép gật đầu thăm hỏi, hoàn toàn không lộ ra ánh mắt kinh diễm hoặc cợt nhả.
“Tôi muốn cô bàn bạc giá cả khối đá gốc kia với hai cô.” Người đàn ông mỉm cười: “Tôi tới với thành ý. À, quên chưa tự giới thiệu, tôi tên là Khúc Tranh Minh, người Malaysia gốc Hoa. Gia tộc của tôi chuyên sản xuất điện tử và ô tô. Tôi đứng hàng thứ chín ở nhà họ Khúc, cũng chính là người thừa kế nhà họ Khúc.”
Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên trao đổi ánh mắt: A, thì ra không phải loại đàn ông bảnh bao vô dụng! Con nhà giàu mà ăn mặc thành như vậy, thật là một lời khó nói hết!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!