Chương 1600
Không ít người đã kịp phản ứng, vội vội vàng vàng tìm mặt nạ phòng độc rồi đeo lên mặt.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều người không phản ứng kịp, bịch bịch bịch ngã rạp xuống đất.
Vẻ mặt cậu bảy nhà họ Khúc càng thêm khó coi: “Sao bọn họ lại có thứ đồ này? Là ai cung cấp cho bọn họ? Chuyện này không khoa học!”
Người bên cạnh cậu bảy nhà họ Khúc cũng mang vẻ mặt vô cùng khó coi, hình như hắn ta nhớ tới cái gì đó nên đã mở miệng nói: “Tôi nhớ ra rồi, trong số những người có quan hệ tốt với nhà họ Doãn, quả thật có một nhà hóa sinh học tên là Hirayama Jiro. Người này là một kẻ điên, mấy năm trước ở Nam Thái Bình Dương, anh ta đã nghiên cứu về loài cây ăn thịt người, hơn nữa còn lấy ra rất nhiều độc tố gây hại cho thần kinh từ cây ăn thịt người này. Chỉ cần trúng độc của cây này thì căn bản không thể nào giải được. Có lẽ đây chính là loại chất độc đó.”
Những người xung quanh cậu bảy nhà họ Khúc nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Cuối cùng, cậu bảy nhà họ Khúc cũng hiểu tại sao những người đó lại nâng mức độ khủng bố của Hirayama Jiro, xếp lên trên nhiều tổ chức đánh thuê.
Đúng là quá đáng sợ.
Chỉ là một chút thuốc thử mà đã giết chết hơn trăm người.
Giết người như vô hình.
Đây là chuyện đáng sợ như thế nào? Đây chính là ma quỷ!
Những tên lính đánh thuê kia chưa từng sợ hãi khi giết người, nhưng khi họ nhìn thấy những người ở trước mặt mình trừng mắt lên mà chết trước mặt họ, chết không một tiếng động, bọn họ đều vì thế mà sợ hãi.
Ai mà không muốn sống yên ổn chứ?
Cậu bảy nhà họ Khúc cũng đã hơi hiểu ra lý do vì sao Rắn Độc lại rút lui.
Có phải anh ta đã biết trước điều gì không?
Cậu bảy nhà họ Khúc rất muốn tìm Rắn Độc để hỏi cho rõ ràng nhưng Rắn Độc đã dẫn người hoàn toàn rời khỏi khu vực này rồi.
Dĩ nhiên, dù cậu bảy nhà họ Khúc có hỏi thì chưa chắc Rắn Độc đã trả lời.
Có sự phản công mạnh mẽ lần này của Mặc Tử Hãn, đòn tiến công của cậu bảy nhà họ Khúc đã bị giảm khí thế.
Không ai dám xông lên tuyến đầu.
Không một ai muốn trở thành người chết tiếp theo vì nhiễm độc.
Cậu bảy nhà họ Khúc tức giận, hung hăng vỗ bàn, giận dữ hét lên: “Tôi cũng không tin! Có tiền mà còn không mua được mạng người! Người đâu, mang hòm tiền tới đây!”
Phía sau, sột xoạt sột soạt, một đám người mang từng hòm tiền lớn tới.
Cạch, cạch, cạch, từng cái hòm lần lượt được mở ra, lộ ra tiểu hoàng ngư màu vàng cam bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!