Chương 1778
Bố Dư Khiết bí mật rời khỏi phòng đứng trên hành lang bên ngoài, do dự một lúc lâu cuối cùng ông cũng bấm điện thoại cho Dư Khiết: “Tiểu Khiết, là bố.”
“Bố, có chuyện gì ạ?” Không nghe ra được cảm xúc nào từ giọng nói của Dư Khiết.
“Cũng không có chuyện gì, bố chỉ muốn nói với con là ca phẫu thuật của Tiểu Nhạc đã thành công. Bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc tốt em con thì cuộc sống của Tiểu Nhạc sau này về cơ bản sẽ ổn. Tiểu Khiết, bố rất nhớ con.” Bố Dư Khiết nói: “Cảm ơn con.”
Dư Khiết hít sâu vào một hơi: “Không có gì, con thường xuyên làm từ thiện, gặp phải người khác gặp khó khăn con vẫn cũng sẽ giúp đỡ. Không có gì đâu.”
“Bố hiểu con nói như vậy là để trong lòng dễ chịu hơn. Dù sao bố cũng cảm ơn con.” Bố của Dư Khiết trầm giọng nói: “Những năm này mỗi ngày bố đều phải chịu áp lực vô cùng lớn, luôn cảm thấy sắp không chống đỡ nổi. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc. Bố thực sự rất hạnh phúc.”
Nói một hồi thì trong giọng nói của người đàn ông tuổi đã không còn trẻ lại mang theo tiếng khóc.
“Năm đó Tiểu Nhạc vừa ra sinh ra đã được bác sĩ kết cho một cái án tử, nếu không chữa trị thì sợ là sống không được bao nhiêu năm. Lúc ấy trong lòng bố thật sự rất khó chịu. Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, nó chưa biết gì cả, không nên bắt nó phải gánh chịu nỗi đau thay cho bố. Bố biết con hận bố, nhưng bố cũng không còn cách nào khác. Bố cũng biết bố làm như vậy là không đúng, là bố bất công, khiến cho con xa cách với bố. Nhưng bố thực sự không còn biện pháp nào khác! Nếu bố chăm lo cho con thì Tiểu Nhạc sẽ không sống nổi nữa.” Bố Dư Khiết cuối cùng cũng bật khóc ra tiếng, ông vừa khóc vừa nói.
Áp lực của ông quá lớn.
Mỗi ngày đều mang trên lưng nỗi lo về cái chết của thằng bé.
Ông thật sự là chưa già thì đã yếu.
Khi Dư Khiết lắng nghe mũi cô cũng trở nên chua xót.
“Bố biết mình ích kỷ, cho nên sau đó dù có khó khăn khổ sở thế nào bố cũng không đến tìm con. Dù bây giờ bố biết con đã có điều kiện, có nhiều tiền, có bản lĩnh nhưng bố cũng không có mặt mũi để tìm con! Con cũng là con của bố, nhưng bố lại vì một đứa con khác mà bỏ bê con…”
“Đủ rồi, bố đừng nói nữa!” Dư Khiết ngắt lời ông: “Con đã nói rồi, con đã qua cái tuổi cần đến tình thương của bố rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!