“Tư Thần, năm đó em không hề nói lời chia tay với anh, nên chúng ta vốn dĩ chưa hề chia tay!” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục nói: “Nhưng anh lại bỏ em mà kết hôn với người khác. Dù vậy em không hề để tâm, em yêu anh nên dù anh làm bất kỳ điều gì em đều sẽ không để tâm. Em chỉ xin anh một lần, vì những năm tháng thanh xuân yêu nhau cuồng nhiệt của chúng ta, vì em đã luôn trân trọng anh bao nhiêu năm qua, hôm nay anh hãy cho em một cơ hội, trả lời em đi? Được? Hay là không?”
Doãn Tư Thần cảm thấy vô cùng khó xử nhìn về phía Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề vẫn không quay đầu nhìn anh.
Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng, thôi về sau giải thích rõ ràng với cô ấy là được.
“Được. Tôi đồng ý với em. Em xuống đây trước đi?” Doãn Tư Thần nhẹ giọng trả lời: “Nếu em xảy ra chuyện gì, sẽ có rất nhiều người đau lòng.”
“Vậy anh thì sao? Nếu em xảy ra chuyện thì anh có đau lòng, có thương tâm không? Anh có để ý đến em không?” Nhiễm Tịch Vi nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Tư Thần, nét mặt tràn ngập chờ mong: “Tư Thần, anh cứ nói thật lòng với em, anh có phải vẫn còn quan tâm đến em đúng không?”
Doãn Tư Thần chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Đúng, tôi vẫn còn quan tâm đến em. Nên em xuống đây trước đi. Đừng làm tôi lo lắng được không?”
Nhiễm Tịch Vi rốt cuộc cũng rưng rưng, gật đầu nói: “Được, Tư Thần! Em đồng ý với anh. Chỉ cần anh để ý tới em một ngày, em sẽ vì anh sống một ngày. Chỉ cần một ngày anh không còn quan tâm đến em, em sẽ rời khỏi thế giới này, không quay đầu lại!”
Doãn Tư Thần cũng chỉ cứng nhắc nói những lời này, trước tiên phải để Nhiễm Tịch Vi bước xuống cái đã rồi tính tiếp.
Tương lai đành nghĩ cách sau vậy..
Doãn Tư Thần chỉ có thể gật đầu.
Nhiễm Tịch Vi lúc này mới nở một nụ cười tươi rói, hướng về phía Doãn Tư Thần dang tay ra ôm lấy anh.
Doãn Tư Thần lập tức bước vọt lên, ôm Nhiễm Tịch Vi mang xuống dưới.
Nhiễm Tịch Vi gắt gao ôm lấy Doãn Tư Thần, dựa vào lồng ngực của anh, ngọt ngào nói: “Tư Thần, em biết anh vẫn còn yêu em, anh ở bên Cố Hề Hề chỉ vì đứa con. Tư Thần, anh đã chịu ủy khuất rồi.. Em sẽ dùng cả đời này bù đắp cho anh.”
Cố Hề Hề thấy Nhiễm Tịch Vi đã được cứu, không muốn tiếp tục nhìn nữa, liền quay đầu nói với những người khác: “Chúng ta đi thôi!”
Cố Hề Hề vừa bước một bước, trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo.
“Hề Hề!”
“Hề Hề!”
“Cố Hề Hề”
Mộc Nhược Na, Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên đồng thanh kêu lên sợ hãi.
Doãn Tư Thần bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô, liền quay đầu nhìn lại thì thấy được thân thể Cố Hề Hề đang mềm mại dựa vào người Mặc Tử Hân.
Doãn Tư Thần định tiến lên thì Nhiễm Tịch Vi liều mạng ôm chặt lấy anh, kiên quyết không buông tay.
Cố Hề Hề cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ còn cách dựa vào người Mặc Tử Hân, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, là tôi không phải!”
Bảy chữ vô cùng đơn giản. Người nói đau lòng, người nghe cũng thương tâm.
Mặc Tử Hân lúc này thật sự rất muốn nói: Hề Hề, hãy rời bỏ Doãn Tư Thần, theo tôi đi đi!
Nhưng anh một chữ cũng không nói..
Bây giờ Cố Hề Hề đối với Mặc Tử Hân chỉ là đã bớt cảnh giác chứ không phải hoàn toàn tin tưởng nên anh không thể mạo hiểm được!
Bảy chữ này, giống như một con dao nhỏ từng chút từng chút khoét vào trái tim Doãn Tư Thần.
Anh bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hề Hề sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy dựa vào lòng người khác nâng đỡ mới có thể đứng vững, mà anh lại không thể đi tới giải thích..
Hề Hề, thật xin lỗi em..
“Xin lỗi, e rằng hôm nay tôi không thể tiếp tục công việc được nữa, tôi xin phép về trước..” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng nói: “Trước tiên tôi sẽ tới Vân gia ở vài ngày, xem ra tôi phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian.”
Cố Hề Hề nói xong câu này liền loạng choạng đứng dậy khỏi lòng Mặc Tử Hân, hóa ra tất cả tình cảm cũng chỉ có vậy!
Doãn Tư Thần hoàn toàn có thể để cho Tiểu A đi tới đỡ Cố Hề Hề. Nhưng giờ khắc này, một chữ anh cũng không thể nói..
Anh biết Cố Hề Hề đang tức giận. Bởi vì bản thân anh cũng đang bị Nhiễm Tịch Vi ôm chặt lấy, hoàn toàn không có tư cách đi chỉ trích Cố Hề Hề.
“Thật xin lỗi, Nhược Na hiện tại đang mang giày cao gót, Mặc Tử Huyên thì là một cô gái mảnh mai. Mặc Tử Hân, tôi thật sự không có chút sức lực nào, có thể nhờ anh giúp tôi rời khỏi đây được không?” Cố Hề Hề bình tĩnh mở lời.
Cố Hề Hề càng bình tĩnh, mọi người lại càng đau lòng.
Bởi vì ngón tay Cố Hề Hề dùng sức nắm chặt liền trở nên trắng bệch.
Mộc Nhược Na lo lắng Cố Hề Hề có thể chảy máu nên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Mặc Tử Hân cảm thấy đau lòng, lập tức trả lời: “Được, em muốn đi đâu tôi sẽ mang em đi.”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cảm ơn.. Tôi bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.. xin anh..”
Cố Hề Hề nói đến hai chữ ‘xin anh’, thanh âm nghẹn ngào ủy khuất.
Cô thật sự kiên nhẫn đến cực hạn rồi!
Ánh mắt Mặc Tử Hân sâu thẳm nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, sau đó liền bế Cố Hề Hề lên, xoay người rời đi.
Mộc Nhược Na quay đầu thấy hai người kia vẫn ôm chặt lấy nhau, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi rời khỏi.
Còn Mặc Tử Huyên thì lại vô cùng vui vẻ đi theo sau. Nếu Cố Hề Hề trở thành chị dâu của cô, cô rất là tán thành nha.
Cố Hề Hề vô lực dựa vào người Mặc Tử Hân, khoé mắt chậm rãi rơi lệ.
Vì sao con đường tình cảm của cô lại trắc trở đến như vậy? Là do cô quá tham lam sao?
Phải chăng ông trời đã cho cô một đứa con, thì cô không nên tham lam muốn cả tình yêu của Doãn Tư Thần nữa? Nhưng nếu là cô đã quá tham lam, ông trời ơi, ông vì sao lại đưa cô đến với người đó?
Khiến cho bản thân cô bất lực, cầu mà không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ôm người phụ nữ khác cùng nhau tâm sự tình xưa nghĩa cũ..
Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy?
Sao ông lại bất công với cô đến thế?
Bây giờ cô phải làm thế nào đây?
Nước mắt Cố Hề Hề làm ướt áo của Mặc Tử Hân, nhìn cô khóc khiến Mặc Tử Hân vô cùng đau lòng.
Mặc Tử Hân ôm Cố Hề Hề ra khỏi tòa nhà, liền có chút do dự. Mặc Tử Huyên hiểu ý, lập tức nói: “Để em lái xe!”
Mộc Nhược Na cũng lên xe, nhìn sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt làm cô đau lòng. Cô đành làm ngơ chuyện Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân có tư thế thân mật.
Bàn tay nhỏ nhắn của Cố Hề Hề nắm chặt lấy áo của Mặc Tử Hân, gắt gao cắn chặt môi để bản thân không bật ra bất kỳ tiếng khóc nào, kiềm chế không để thân thể mình run rẩy, cứ như vậy cuộn tròn trốn trong lòng Mặc Tử Hân, giống như một con mèo nhỏ, lẳng lặng rơi lệ tự liếm vết thương của mình.
Lúc Mặc Tử Huyên lái xe đã gọi điện thoại báo cho Vân gia một tiếng. Vân gia vừa nghe thấy Cố Hề Hề muốn tới ở vài ngày, lập tức dừng mọi công việc lại mà chuẩn bị tiếp đón.
Khi Cố Hề Hề tới Vân gia, Vân lão gia và Vân phu nhân lúc này mới phát hiện Cố Hề Hề đang được Mặc Tử Hân bế ôm vào, tức khắc hoảng sợ.
Mặc Tử Hân nhẹ giọng nói: “Bá phụ, bá mẫu, Hề Hề đành nhờ hai người ạ.”
“Được được, mau đưa vào trong phòng!” Vân lão gia nhanh chóng quyết định: “Lập tức gọi bác sĩ tới!”
Vân phu nhân chạy nhanh tới đỡ Cố Hề Hề nằm lên giường, duỗi tay bắt mạch một chút cho Cố Hề Hề.
Xem mạch xong, Vân phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Cũng may là thể chất tốt, nếu không khóc như thế này thì sao thân thể có thể chịu được..”
Cố Hề Hề lúc này đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Các bác sĩ liền thay phiên nhau bắt mạch cho Cố Hề Hề, kết quả giống như chẩn đoán của Vân phu nhân.
Sau khi tiễn các bác sĩ rời khỏi, Vân phu nhân vẻ mặt vô cùng lo lắng nói: “Hề Hề không sao cả. Nhưng vì quá kích động làm cho tâm trạng không ổn định. May mắn là thể chất của Hề Hề rất tốt nên cả mẹ và đứa bé đều không có chuyện gì cả.”
Nghe được Vân phu nhân nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân phu nhân nói tới đây lại có chút do dự.
Mặc Tử Hân nhạy bén nhận ra, lập tức hỏi: “Bá mẫu còn có chuyện gì ạ?”
Vân phu nhân thần sắc phức tạp nói: “Không biết vì sao ta luôn cảm thấy mình và Hề Hề có chút quan hệ mà không nói rõ được, dù biết con bé không phải là con của ta. Tử Hân, con đã từng gặp mẹ nuôi của Hề Hề chưa? Ta rất muốn gặp bà ấy.”
“Vân bá mẫu có phải đang hoài nghi Hề Hề là con cháu của Vân gia?” Hai mắt Mặc Tử Huyên sáng ngời!
Nếu Cố Hề Hề là người Vân gia thì quá tốt rồi.
Dù sao Doãn Tư Thần đã quay lại với Nhiễm Tịch Vi, hai người chỉ cần ký vào đơn ly hôn, sau đó Cố Hề Hề là người tự do và có thể đến với anh hai của mình, vậy thì không thể tốt hơn nữa!
Mặc gia không phải là gia đình bảo thủ mà quan tâm đến việc từng kết hôn hay chưa.
Huống hồ Vân gia và Mặc gia đã có hôn ước. Năm đó anh hai và chị Nặc Nặc ở bên nhau cũng được hai bên gia đình nhất trí tán đồng.
Hiện tại Cố Hề Hề rất giống với Vân Nặc, dù Cố Hề Hề không phải là Vân Nặc thì Mặc gia cũng không phản đối. Mặc kệ đứa bé trong bụng Cố Hề Hề là của ai, họ tuyệt đối không bạc đãi đứa bé này.
Vân phu nhân cười khổ trả lời: “Ta không thể xác định được.. Chỉ là muốn cùng mẹ nuôi của Hề Hề tâm sự một chút. Ta thật sự muốn nhận Hề Hề làm con gái nuôi..”
Mộc Nhược Na gật đầu.
Ý kiến này quả thật rất hay!
Không có sự đồng ý của Cố Hề Hề, Vân gia hoàn toàn không có bức ép cô đi giám định DNA. Từ việc này có thể thấy Vân gia không hổ danh là thư hương thế gia danh vọng mấy trăm năm, cách thức làm việc vô cùng minh bạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!