Chương 1840
“Bánh trôi nước lần trước dì làm cho con thật sự rất ngon.” Dư Khiết cười nói: “Vậy bánh ngọt lần này con cũng không khách sáo nữa!”
“Con thích thế dì cực kỳ vui, muốn ăn gì cứ nói với dì rồi dì làm cho con. Bây giờ dì được mời trở lại làm việc khi nghỉ hưu mà cũng chẳng có việc gì, làm chút để ăn còn không phải quá dễ dàng rồi?” Bà Tống cười không khép được miệng: “Tiểu Triết, con cầm lấy, cầm lấy đi. Sao có thể để con gái xách đồ chứ? Có rảnh thì đưa Tiểu Khiết về nhà ăn cơm! Mấy ngày nay mẹ nghiên cứu mấy món mới, chờ hai đứa về nhà thì mẹ làm cho hai đứa ăn.”
“Được, con biết rồi mẹ ạ.” Vẻ mặt Tống Sĩ Triết đúng kiểu cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.
Cuối cùng hai người cũng rời khỏi nhà trong sự tha thiết chờ mong của bà Tống. Giây phút ngồi lên trên xe đó, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ôi trời, quá nhiệt tình rồi.
Tống Sĩ Triết nói: “Anh không biết mẹ anh lại có thể thích em như vậy. Nếu anh nghe theo lời của em sớm hơn chút, có khi mẹ của anh lại vui mừng đến hỏng mất nhỉ?”
Trong lòng Dư Khiết còn đang sợ hãi: “Em cũng không nghĩ rằng dì sẽ nhiệt tình như vậy. Em còn tưởng rằng hôm nay em đến sẽ bị mắng đấy.”
“Sao có thể chứ, mẹ của anh lại còn khen em không dứt miệng ấy. Ngày nào cũng khen từ rất lâu trước đây rồi. Người có thể làm cho mẹ anh khen như vậy không nhiều nhưng làm cho bà ấy thích thành như thế thì em là người đầu tiên.” Tống Sĩ Triết kéo bàn tay của Dư Khiết lên bên môi hôn đầy thâm tình: “Cho nên, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, giúp anh hoàn thành tâm nguyện cả đời của anh.”
Du Khiết cũng mỉm cười nhìn Tống Sĩ Triết: “Cũng cảm ơn anh đã xuất hiện trong thời gian rất êm đềm của em rồi ở cạnh em, để em có thể vui vẻ chấp nhận phần tình yêu đến muộn này.”
Hai người nhìn nhau cười cười, tất cả tình cảm đều tồn tại trong ánh mắt.
Dư Khiết vừa về, Thẩm Khả Khả đã gọi điện đến: “Sao rồi? Sao rồi!”
Đối mặt với điện thoại hóng hớt của bạn thân, Dư Khiết chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Tất cả đều thuận lợi. Không nghĩ rằng dì lại rất thích mình, ước gì chúng mình lập tức kết hôn luôn đấy.”
Thẩm Khả Khả cười hì hì: “Mình biết rồi! Được rồi, biết cậu thuận lợi hết thì mình an tâm rồi. Không nói chuyện với cậu nữa, mình phải đi rồi.”
“Đi đâu?” Dư Khiết hỏi: “Hề Hề đã về rồi?”
“Đoán đúng rồi! Muốn đến đó với mình không?” Thẩm Khả Khả cười nói: “Còn một giờ nữa là mợ chủ đến sân bay, mình và Đậu Miêu đang chuẩn bị qua đó nghênh đón đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!