Chương 1856
Lý Tư ở trong phòng bệnh giống như một cô gái nhỏ mười tuổi, ôm lấy một con búp bê cao lớn, dựa vào đó trìu mến và ngọt ngào mắng: “Anh Tử Hân, chú đẹp trai như vậy, làm bạn trai của cháu có được không? Cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn, làm một người con gái tốt, làm một người bạn gái mà chú cưng chiều nhất.”
Con búp bê được Lý Tư ôm trên tay giống như là một bảo vật quý hiếm vậy.
Dư Khiết vẫn nhìn, ánh mắt thoáng qua sự chua xót.
Mặc dù cô ấy không thích Lý Tư, mặc dù cô ấy cũng cảm thấy mệt mỏi với sự ồn ào của Lý Tư.
Nhưng nhìn thấy Lý Tư như vậy, Dư Khiết lại vẫn cảm thấy trong lòng chua xót.
Thôi vậy, để cô ta chìm đắm trong giấc mộng của chính mình và đừng bao giờ tỉnh giấc.
Dư Khiết quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lý Tư dựa lên người búp bê ở phía sau rồi cất tiếng hát ngọt ngào.
Tiếng hát trong trẻo du dương lan rộng trên hành lang.
“Ngay cả khi những thứ xung quanh anh không còn ý nghĩa nữa, em sẽ luôn ở bên anh. Anh không buông bỏ em thì em cũng sẽ không buông bỏ anh. Em muốn ngày nào em cũng nắm lấy vòng tay đó, không cần phải chọn lựa vinh hoa phú quý. Không cần chọn ta trở thành vũ khí tuyệt thế, khi hai ta không có diễm phúc chấp nhận rủi ro. Em đã thấy hết rồi, sóng gió nổi lên, vẫn không nỡ buông tay anh.”
Dư Khiết rời khỏi bệnh viện, lái xe quay trở về, ngón tay không tự chủ được mà tìm bài hát này trong vô thức, cứ lặp đi lặp lại duy nhất một bài hát này.
Đi được nửa đường thì có điện thoại đến.
Cảm xúc đặt ở trên chuyện của Lý Tư lúc này mới được buông xuống, tắt loa đi và tiếp nhận điện thoại: “Alo, tôi là Dư Khiết.”
“Tiểu Khiết, là bố đây.” Ông Dư mang theo tâm trạng kích động nói: “Vừa rồi mới làm kiểm tra toàn diện cho Tiểu Nhạc, bác sĩ nói Tiểu Nhạc đã hồi phục rồi! Cuối cùng thằng bé cũng có thể sống như một người bình thường rồi!”
Trái tim của Dư Khiết nhất thời được buông lỏng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!