Chương 2207
“Nhưng mà hiện tại anh phải chăm sóc mẹ bị bệnh.” Doãn Nhất Nặc khó có được sự kiên nhẫn như vậy với Minh Hâm, dù sao người có trái tim thuần khiết như cậu ta rất đáng được yêu thương.
“Đây là việc tôi khó xử đây.” Minh Hâm cúi đầu, ủ rũ nói: “Tôi không muốn nhận chút bố thí đó của ông ta, nhưng tôi biết, chỉ dựa vào chính mình thì không thể cho mẹ tôi sự chăm sóc tốt nhất. Cô Doãn, có phải tôi rất đạo đức giả không?”
Doãn Nhất Nặc nở nụ cười: “Không, anh trưởng thành rồi.”
Minh Hâm cười khổ một tiếng: “Tôi thà rằng mãi mãi không cần trưởng thành. Thời điểm người của ông ta tới nói chỉ cần tôi cầm số tiền đó, mọi ân oán trong quá khứ đều hóa giải, tôi nhớ đã cầm lấy tờ chi phiếu đó ném vào mặt đối phương. Ông ta vậy mà có thể thốt ra một câu xóa bỏ mọi thứ nhẹ nhàng như vậy, trong khi tôi lại hoảng sợ trong lòng mấy tháng liền. Nếu không phải tôi may mắn gặp được cô Doãn, chỉ sợ tôi đã sớm bị ông ta hủy hoại hoàn toàn. Bây giờ lại mò tới nói muốn hòa giải, chuyện này cũng quá buồn cười rồi! Nhưng tôi cũng không dám đối đầu trực tiếp, bởi vì tôi biết cho dù có cô Doãn bảo vệ, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta. Tôi vĩnh viễn không thể đắc tội Tần Trọng, nếu không tôi cùng mẹ tôi đều không thể sống yên ổn.”
Doãn Nhất Nặc gật gật đầu, Minh Hâm này thật thông minh, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Rất tốt!
Không uổng công cô đi một chuyến.
“Nhưng ai cũng có lòng tự trọng của mình, lòng tự tôn của tôi hằng ngày vẫn giày vò tôi. Lý trí cùng tự tôn lúc nào cũng đấu đá nhau, tôi thật sự muốn khinh bỉ chính mình.” Minh Hâm cúi đầu nói: “Tôi không biết nhờ ai giúp đỡ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tới tìm đến cô Doãn. Nếu Tiểu Cát biết được chuyện này, cậu ta sẽ chỉ biết khuyên tôi nhận tiền mà thôi, cũng sẽ không ngồi nghe suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi cảm thấy cô khác với tất cả mọi người, tuy rằng cô là con nhà quý tộc giàu có, nhưng lại ôn nhu dịu dàng hơn bất kỳ ai.”
Doãn Nhất Nặc nghe Minh Hâm khen như vậy liền cảm thấy mất tự nhiên: “Tôi không tốt như vậy đâu, tôi cũng khuyên anh nhận tiền mà.”
“Nhưng mà không giống, cô hiểu được lòng tự trọng của tôi.” Minh Hâm cười tự giễu: “Tôi như vậy thật giống người nghèo, trong tay cũng chỉ có tôn nghiêm.”
Nhìn thấy Minh Hâm yếu ớt tự giếu như vậy, Doãn Nhất Nặc đưa tay lên sờ sờ đầu cậu ta: “Thật là ngốc nghếch. Thôi vậy, anh đã không muốn nhận thì tờ chi phiếu này tôi sẽ đem về, trả lại cho Tần Trọng cũng tốt.”
Minh Hâm như trút được gánh nặng: “Cám ơn cô đã tôn trọng quyết định này của tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!