Chương 2600
Chấp nhận hắn, cô không cam lòng. Từ chối hắn, cô không đành lòng. Lại còn là nguyện vọng trong lúc hấp hối của ông cụ trước khi lâm chung.
“Nhất Nặc, trước nay anh không hề cần em hứa hẹn điều gì.” Giọng Cao Thiên càng thêm mất mát, nói: “Những chuyện anh làm nửa năm qua chắc em cũng đã rõ tình cảm của anh dành cho em rồi. Anh định là sẽ tiếp tục chờ cho đến khi em cam tâm tình nguyện gả cho anh. Nhưng không ngờ ông ngoại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh rất muốn hoàn thành tâm nguyện của ông, lại không cam lòng tùy tiện chọn một người kết hôn, như vậy đối với ai cũng không công bằng.”
“Cho nên hôm nay anh tới tìm em, muốn hỏi em có đồng ý ở bên cạnh anh không? Không kết hôn ngay cũng được, chỉ cần em đồng ý quen với anh ông ngoại cũng sẽ rất vui. Anh chỉ mong ông ra đi không có gì tiếc nuối, không muốn ông mang theo tâm nguyện chưa hoàn thành mà ra đi.” Cao Thiên ngẩng đầu lên, mắt giăng đầy tơ máu, chắc hẳn mấy ngày nay hắn không được nghỉ ngơi tốt.
“Em…” Doãn Nhất Nặc chần chờ: “Anh để em suy nghĩ lại.”
Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, Cao Thiên và Doãn Nhất Nặc cũng chưa muốn ăn cơm. Cô bưng một ly nước trái cây chậm rãi uống, trong đầu là hai người đang đánh nhau.
Phải, cô nhớ mãi không quên nhân cách thứ nhất của Cố Miểu, nhưng ai biết nhân cách thứ nhất của anh còn có thể trở về hay không? Nếu có thể trở về vậy đúng là niềm vui lớn.
Vậy nếu không thì sao, cô phải chờ cả đời ư?
Nhưng nhìn ở khía cạnh khác thì nếu cô vì thương hại Cao Thiên mà lựa chọn ở bên cạnh hắn, sau khi kết hôn lại phát hiện cô không chịu nổi hôn nhân không tình yêu, vậy đối với cô và Cao Thiên, là chuyện tốt sao?
Đến lúc đó không chừng hai người sẽ oán trách nhau, lời nói dối thiện ý sẽ thật sự mang thiện ý sao?
Đến lúc đó hai nhà trở mặt thành thù, sao lại ra nông nổi như vậy?
Nhưng tâm nguyện cuối cùng của một người già đang gần đất xa trời mà mình thờ ơ lạnh nhạt như vậy có ổn không, sẽ không hối hận chứ?
Hai luồng ý kiến không ngừng đánh nhau trong đầu Doãn Nhất Nặc, cho đến khi ăn xong bữa cơm cô cũng không thể đưa ra quyết định.
Chuyện này quá khó khăn, dù quyết định ra sao cũng có thể là vực sâu vạn trượng.
Cao Thiên cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi ăn nhưng ăn cái gì thì hắn cũng không biết nữa, dường như chỉ là nhai và nuốt.
“Anh Cao, đã đến giờ chúng ta phải về rồi.” Trợ lý của Cao Thiên nói nhỏ nhắc nhở hắn.
Lúc này Cao Thiên và Doãn Nhất Nặc mới phục hồi tinh thần, thì ra hai người đã ngồi hơn hai tiếng rồi.
Cao Thiên đứng lên, nói: “Nhất Nặc, anh còn ba ngày, ba ngày sau xin em cho anh một câu trả lời. Nếu em từ chối… thì anh cũng sẽ không trách em.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!