Chương 2629
Ở Hoa Quốc, trong suốt các triều đại, người dân rất kính trọng những người có học thức. Trước đây, những người có học thức có thể đi thi tú tài, làm cử nhân, làm tiến sĩ, làm trạng nguyên, làm quan lớn. Đó là con đường để thăng quan tiến chức. Buổi sáng vẫn còn là nông dân ngoài ruộng, buổi tối đã làm quan trong triều đình.
Sau đó, sau khi nhóm người này chuyển đến thị trấn Lục Thần, mặc dù họ không thể làm quan chức của hoàng đế nữa, nhưng bất cứ ai đã từng đi học đều có thể làm việc trong nhà máy của thị trưởng và kiếm được rất nhiều tiền công. Do đó, người dân trong làng vẫn rất ngưỡng mộ những người có học thức.
Thế nhưng, đi học thực sự quá tốn kém. Hầu hết mọi người đều không học được, cũng không nỡ học, cuối cùng đi đi về về cũng chỉ có một số người nhà giàu là gửi con vào trường tư thục trong thị trấn để học.
Con cái của những gia đình này sẽ làm việc trong thị trấn để kiếm tiền, và sau đó cứ truyền như vậy từ thế hệ này sang thế hệ khác. Một vòng khép kín nhỏ được hình thành.
Giờ đây, nghe nói rằng ba thanh niên mới chuyển đến đều biết chữ nên tất cả đều rất hào hứng, họ sôi nổi vây quanh Doãn Nhất Nặc hỏi đông hỏi tây.
Mọi người ba chân bốn cẳng giúp lấy nước và cùng nhau gánh về nhà cho Doãn Nhất Nặc, sau đó tất cả bọn họ vây quanh Doãn Nhất Nặc, nhờ cô ta giúp viết thư gửi về nhà.
Mễ Tiểu Anh kinh ngạc nhìn Doãn Nhất Nặc đang ngồi trước bàn, bắt đầu viết thư giúp từng người một, sau đó nhìn dân làng người nọ tặng một quả trứng, người kia tặng một nắm rau xanh để đền ơn, trong chốc lát đã lấp đầy căn bếp.
Doãn Nhất Nặc viết xong bức thư cuối cùng, gửi cho người dân làng cuối cùng rồi nói với Mễ Tiểu Anh một cách đắc thắng: “Nhìn này, tôi có thể nuôi mọi người mà không cần phải làm nông rồi.”
Mễ Tiểu Anh phì cười: “Đúng, đúng, cô kiếm tiền giỏi nhất.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!