Chương 2631
“Đúng vậy.” Lý Tiểu Manh nói: “Những năm trước còn thu mua rất nhiều thịt trâu. Nhưng trâu cày là báu vật của mỗi gia đình. Ai mà nỡ giết lấy thịt bán chứ? Thịt cừu thì khác, không thể canh tác đất đai hay kéo hàng hóa, cho nên rất nhiều gia đình đã nuôi thêm rất nhiều.”
Cảnh Thiếu Hoài trợn tròn mắt nói: “Chẳng lẽ thịt cừu sẽ được dùng trong lễ hiến tế năm nay?”
“Có thể là như vậy.” Lý Tiểu Manh không chút suy nghĩ trả lời: “Nghe nói có người trong nhà họ Trương đang tranh giành sự phù hộ của thần linh, nghe nói là còn đánh nhau cơ.”
Cảnh Thiếu Hoài ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Đánh nhau? Ai đánh ai?”
“Em cũng không rõ.” Lý Tiểu Manh vừa định nói tiếp thì từ xa đã có người gọi cô ta, Lý Tiểu Manh đặt mớ rau dại vào tay Cảnh Thiếu Hoài, bịn rịn không muốn rời đi, nói: “Mẹ em gọi em rồi, em phải về trước đây. Đừng quên ăn rau đấy nhé.”
“Đây là quà để cảm ơn em.” Cảnh Thiếu Hoài từ trong túi lấy ra một viên kẹo hoa quả dứt khoát đưa cho Lý Tiểu Manh, không để cô ta kịp từ chối rồi nháy mắt với cô ta: “Coi như là chi phí cho sự vất vả của em.”
Buổi trưa về nhà, Cảnh Thiếu Hoài nói với Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc: “Nội bộ nhà họ Trương đang tranh giành nhau tư cách được ra bên ngoài. Rõ ràng là có người đã bị một tỷ này cám dỗ rồi. Chúng ta có nên ngấm ngầm thêm dầu vào lửa không?”
Mễ Tiểu Anh trao đổi ánh mắt với Doãn Nhất Nặc, và nói: “Có thể suy nghĩ thêm về nó. Chúng ta hãy đi thăm dò tin tức trước rồi nói tiếp.”
Nói là làm. Chiều cùng ngày, ba người đến thị trấn Lục Thần với lý do đi thị trấn để mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
Vừa vào đến thị trấn, ba người cảm thấy rõ ràng không khí trong thị trấn có vẻ hơi căng thẳng.
Một số cửa hàng đáng lẽ phải mở cửa để mua bán lại đồng loạt đóng cửa.
Cả ba vội vã vào trước khi một nhà hàng kịp đóng cửa.
“Hôm nay không mở cửa, mời ba người đi cho.” Chủ cửa hàng buồn bã nói.
“Ông chủ, mở cửa hàng để làm ăn sao lại có thể từ chối khách hàng như vậy?” Cảnh Thiếu Hoài lấy ra một trăm tệ đặt trên bàn: “Chúng tôi đi đường mệt rồi, cứ dọn đại vài món cơm rau ra là được.”
Ngoại trừ những mặt hàng tiêu thụ đặc biệt, sức mua một trăm tệ ở đây vẫn khá là cao.
Trong khoảng thời gian này, tiền mặt mà họ mang theo đã dùng hết từ lâu, vẫn là Nguyên Thập Tam đã đặc biệt gửi tới đây hơn mấy chục nghìn để làm quỹ hoạt động.
Muốn đi thăm dò tin tức thì việc tiêu tiền là điều cần thiết.
Quả nhiên, ông chủ có phần bị cám dỗ khi nhìn thấy một trăm tệ trên bàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!