Chương 2714
“Không hay rồi, nhà Lưu Tam Ngưu bị nước cuốn trôi rồi! Nhanh đi cứu người thôi!” Từ xa truyền đến âm thanh khóc lóc thảm thương.
“Trời ơi, nhà của tôi, đồ của tôi!” Một người phụ nữ không bận tâm đến mưa lũ mà ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Không có nhà sau này tôi biết sống thế nào đây!”
“Thím Lưu đừng khóc nữa, con và cháu của thím còn đang ở trong nhà kìa!” Có người nhắc nhở bà.
Người phụ nữ sực tỉnh, vội vàng đứng dậy chạy đến phía căn nhà: “Mau cứu người, có ai không?”
Rất nhiều người trong thôn đều đến giúp đỡ.
Đa số nhà cửa trong thôn đều làm từ gỗ, tuy không chịu được sức nước nhưng cũng có điểm tốt là khi đổ không có gạch cứng làm người trong nhà bị thương.
Mãi một lúc lâu sau, người dân trong thông mới kéo được những người trong nhà ra. Cháu trai nhỏ nhà thím Lưu khóc òa lên, tuy thở hơi yếu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Không xong rồi, nhà Lưu Phú Quý cũng sập rồi. Sang giúp mau lên!” Lại có tiếng gọi người từ xa vọng lại.
Mọi người không kịp thay quần áo đã lại hớt hải chạy đi cứu người.
Đêm nay có rất nhiều nhà của người dân đã bị lũ lụt làm hư hại hoặc cuốn đi.
Không chỉ thôn Lưu mà các thôn xung quanh cũng gặp tình huống tương tự.
Các trưởng thôn biết không thể để tình hình này tiếp diễn nữa. Nếu không lo liệu thỏa đáng thì e tất cả sẽ chết hết ở đây.
Thế là các trưởng thôn bắt đầu đến từng nhà để thuyết phục họ di tản đến nơi cao hơn. Có người đã dao động, nhanh chóng thu dọn những đồ đạc quý giá trong nhà rồi cùng đi lánh nạn. Nhưng vẫn còn những người cao tuổi nhất quyết lắc đầu, họ cho rằng mình đã già, không sống được bao lâu nữa nên không chịu đi.
“Giờ đã lúc nào rồi mà còn ì ạch ở đây?” Trưởng thôn Vương lau nước mưa trên mặt, nói: “Mấy hôm trước thôn chúng ta gặp nạn, đã mất một nửa nhà cửa rồi. Giờ mưa to không ngớt, e là một nửa nhà còn lại cũng chẳng chống nổi. Cho dù các ông các bà không thiết sống thì cũng phải nghĩ đến con cháu chứ? Giờ ông bà không đi, thử hỏi con cái phải đi hay ở? Đi thì bảo họ bất hiếu mà không đi có khác nào chờ chết? Thôn Lý đã di tản gần hết rồi, người ta có của cải không? Chẳng lẽ mình ông bà có à? Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, mọi người có bốn tiếng suy nghĩ. Nếu đi thì đi cùng tôi, còn không thì tự cầu phúc đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!