Chương 2717
Mọi người nhìn theo ánh mắt Doãn Nhất Nặc về phía Mễ Tiểu Anh đang đứng ở cửa sơn động, có người thử hỏi: “Ít nhất cũng phải hai, ba vạn chứ đúng không?
Doãn Nhất Nặc mỉm cười: “Hai, ba vạn thôi sao? Thế còn không bằng tiền thuế cô ấy nộp nữa kìa. Thu nhập một năm của cô ấy là vài triệu, cộng thêm hoa hồng của công ty được hưởng là hơn chục triệu. Đây chỉ là lương của tập đoàn chứ chưa bao gồm lương từ tôi bởi vì ngoài phụ trách công việc ở tổng công ty, cô ấy còn là trợ lý đặc biệt của tôi. Có thể nói số tiền một năm cô ấy kiếm được đủ để mua một thôn ở đây.”
“Nhiều thế sao!” Trong đám người liên tục phát ra tiếng thán phục và kinh ngạc.
Ánh mắt không ít người lúc nhìn Mễ Tiểu Anh sáng rực đầy ngưỡng mộ. Thậm chí một số người còn có ý định theo đuổi nữ đại gia trẻ này.
Nhưng ý nghĩ vừa nhen nhóm đã bị Doãn Nhất Nặc dội cho gáo nước lạnh: “Cô ấy là chị dâu tương lai của tôi, anh trai tôi là người thừa kế gia tộc.” Doãn Nhất Nặc cười nói: “Công ty chúng tôi còn có rất nhiều những cô gái giống như Tiểu Anh. Tuy không tài giỏi như cô ấy nhưng kiếm vài triệu một năm không hề hiếm.”
Lời này khiến ai nấy càng sốt ruột hơn.
“Thế nên vì để tương lai của bọn trẻ tươi sáng hơn, mọi người không nên tiếp tục trốn tránh ở đây nữa, đúng không?” Doãn Nhất Nặc tiếp tục nói: “Không phải tôi ép buộc mọi người phải rời khỏi trấn Lục Thần mà chỉ muốn nói rõ mọi chuyện, còn đi hay ở là quyền của từng người.”
Đã có không ít người bắt đầu dao động. Không nói đến những cái khác, đến một nơi giàu có như thế cũng là chuyện đáng để thử.
Cùng lắm thì lại về đây thôi mà.
Doãn Nhất Nặc thấy mọi chuyện bắt đầu chuyển biến thì ngừng lại, cô chỉ về phía tổng giám đốc Phương: “Nếu ai nghĩ lại thì đến báo với anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm vấn đề di dời và bố trí nơi ở mới, tập đoàn Doãn thị chúng tôi thật sự rất có thành ý.”
Có vẻ là câu nói “Lấy người làm gốc” của Doãn Nhất Nặc đã đánh vào lòng bọn họ nên có không ít người nhanh chóng đi đến chỗ tổng giám đốc Phương, bày tỏ đồn ý chuyển ra bên ngoài.
Tổng giám đốc Vương thấy vậy vừa mừng vừa nể.
Cô chủ quả nhiên là cô chủ.
Đến lúc lánh nạn cũng không quên phát triển dự án.
Những người chuyển ra ngoài này đều có sức lao động, khi đó vừa hay có thể tham gia vào công đoạn xây dựng cơ bản của dự án GF–112.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!