Chương 2722
“Chúng ta vẫn luôn tìm cơ hội để nhân cách thứ nhất quay lại, giờ thời cơ đến rồi đây.” Mễ Tiểu Anh tiếp tục nói: “Đồ dự trữ của chúng ta ở đây rất đầy đủ, nơi này cũng được đảm bảo an toàn nên còn gấp gáp gì chứ? Ngự Hàm cũng biết chúng ta đã chuẩn bị chu đáo nên mới không vội còn Cố Miểu thì không, anh ta sẽ nghĩ chúng ta đang đứng trên bờ vực cái chết. Chị thừa nhận mình lợi dụng Cố Miểu, nhưng ai bảo anh ta không phải người chúng ta cần chứ?”
Doãn Nhất Nặc nhanh chóng tán thưởng: “Tôi thấy rất được.”
“Nếu Ngự Hàm ở đây, anh ấy cũng sẽ tán thành ý kiến của chúng ta.” Mễ Tiểu Anh nheo mắt, nhìn ra bên ngoài: “Mưa lớn thế này, sao chúng ta có thể ích kỷ để đội sửa chữa lên núi chứ? Trấn Lục Thần vốn không có trạm phát, chúng ta đến nên mới xây một trạm phát tạm thời. Mưa to gió lớn thế này, trạm phát tạm thời không chịu được cũng là chuyện bình thường. Dưới tình huống không có đồ phòng hộ, trạm tạm thời có quá nhiều yếu tố nguy hiểm, đương nhiên phải chờ khi tạnh mưa, không còn nguy hiểm gì mới có thể đi sửa được.”
Nói xong, ba người nhìn nhau tỏ ý đã hiểu, bầu không khí tự nhiên có một loại cảm giác ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng chỉ mất liên lạc thì chưa đủ.
Mễ Tiểu Anh nghĩ một lát rồi ngoắc tay, hạ giọng nói: “Chị cảm thấy cần cho Cố Miểu thêm một mồi lửa nữa. Thiếu Hoài, trên người em có điện thoại vệ tinh đúng không?”
“Có, chị muốn bảo em báo cáo sai à?” Cảnh Thiếu Hoài nói.
“Nói đúng rồi đấy.” Mễ Tiểu Anh nói: “Em cố tình báo một tin vừa giả vừa thật về, cho Cố Miểu biết là Nhất Nặc đang gặp nguy hiểm. Ví dụ bảo đang kẹt trên trấn Lục Thần, do sạt lở nên đường xuống núi bị phá hủy, chúng ta không thể quay lại động để nghĩ cách cứu viện.” Mễ Tiểu Anh nói.
Doãn Nhất Nặc bổ sung thêm: “Cứ nói thẳng là tôi bị kẹt ở một nơi không có tín hiệu, không có thức ăn hay đồ uống. Sau đó nhớ báo với bố mẹ tôi một tiếng để hai người khỏi lo lắng, rồi nhỡ lại kéo chân chúng ta.”
Doãn Nhất Nặc cũng rất mong nhân cách thứ nhất của Cố Miểu có thể quay lại.
Nếu Mễ Tiểu Anh đã trải sẵn đường đến thế thì cô không cần giả vờ thờ ơ nữa.”
“Chị thấy được đó, Thiếu Hoài, diễn như thế nào không cần chị dạy nữa đâu đúng không?” Mễ Tiểu Anh cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!