Chương 810
Vân Tử Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, chờ tất cả mọi người rời đi, lưu lại cho Vân Hầu gia một bưc thư đã chuẩn bị trước sau đó cũng lặng lẽ rời đi.
Vân Tử Tiêu dịch dung lại cho mình lần nữa, không giống với mình ngày thường, lần này gương mặt muốn có bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu đẹp, muốn có bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu mị hoặc.
Cả người y phục màu đỏ khăn lụa màu đỏ che lại một nửa mặt cô, trong tay ôm tỳ bà, ngồi ở đầu đường tính tang đàn lên.
Kiếp trước Vân Tử Tiêu, cầm kỳ thi họa mười tám món binh khí đều có xem qua, cho nên đàn khúc ca hát một bài vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Muốn biết Tam hoàng tử đối với Vân Thấm Văn là thật lòng hay là giả ý, dò xét một chút là biết thôi.
Đại khái là gương mặt bây giờ của Vân Tử Tiêu thật sự là quá mức xinh đẹp rung động lòng người, trên đường rất nhanh liền có một đám người vây quanh.
Vân Tử Tiêu rưng rưng nói: “Chư vị phụ lão hương thân, tôi kêu Anh Nương, nhà cha mẹ chết sớm, đặc biệt tới đây nhờ cậy thúc phụ. Nào ngờ, thúc phụ lại muốn tôi gả cho một người đàn ông hơn 60 tuổi khờ khạo, đổi lấy đường công danh lợi lộc. Anh Nương không chịu, liền bị thúc phụ đuổi ra khỏi nhà. Anh Nương bất tài, sẽ đàn hát mấy khúc, khẩn cầu các vị phụ lão hương thân đi ngang qua, mau cứu Anh Nương đi!”
Nói xong, Vân Tử Tiêu khóc lóc than thở, một bên đàn tỳ bà một bên uyển chuyển hát một khúc “mười tám điệu đưa tiễn”.
Xe ngựa của Tam hoàng tử đằng xa đi tới, Tam hoàng tử vốn dựa vào buồng xe giả vờ ngủ, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng hát thê lương cảm động lòng người.
Bài hát này là bài hát năm đó anh từng là thích nhất, người biết cũng không nhiều, chẳng lẽ là…
Tam hoàng tử đột nhiên đẩy cửa sổ ra, vừa vặn hát khăn che trên mặt cô gái ven đường đàn hát rơi xuống, một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, trong nháy mắt rơi vào tầm mắt Tam hoàng tử!
Là… Là cô? !
Trong lòng Tam hoàng tử, tựa như bị một cái tay bắt đi vậy, trong nháy mắt mất đi hồn vía.
gương mặt quá mức quen thuộc, khiến Tam hoàng tử không kềm chế được liền quát đoàn xe.
“Đậu Đỏ…” Tam hoàng tử mê sảng rồi nhẹ nhàng đứng lên, ngay sau đó liền nhảy xuống xe ngựa, lập tức chen vào trong đám người, lập tức bắt lấy tay Vân Tử Tiêu, ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Đậu Đỏ, nàng còn sống?”
Vân Tử Tiêu lập tức mặt đầy kinh ngạc rút tay mình về, cảnh giác nhìn anh: “Công tử, xin tự trọng!”
Tam hoàng tử ngẩn ra, ngay sau đó cười khổ một cái, nhìn Vân Tử Tiêu ôm tỳ bà, nói: “Nàng muốn bao nhiêu tiền?”
Vân Tử Tiêu nhất thời cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!