Chương 829
Doãn Tư Thần cười gật đầu, nhìn về phía Tiểu A. Tiểu A lập tức xoay người, lấy từ trên xe xuống mấy cái túi, đưa cho trưởng làng, giải thích: “Đây là một chút thành ý từ cô cậu chủ nhà chúng tôi, xin trưởng làng đừng ngại.”
Trưởng làng lập tức vui vẻ vươn tay nhận lấy, nói: “Mọi người thật khách sáo!”
Có sự giúp đỡ của trưởng làng, đoàn xe Cố Hề Hề được đưa đến một căn nhà gần con sông ở đầu làng.
Căn nhà này đã khá cũ, cửa sổ thông gió, cũng may đang là mùa hè, không sợ bị lạnh.
Tiểu A và bọn họ nhanh chóng dọn dẹp phòng, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ở tại căn nhà này, còn những người khác thì dựng lều ngoài sân.
Vì gần sông nên rất thuận tiện lấy nước, mọi người người liền nhanh chóng bắc nồi nấu cơm, một lúc sau, mùi thơm của thức ăn đã ngập tràn trong chiếc sân nhỏ.
Có lẽ mùi hương của thức ăn đã thu hút những người hàng xóm xung quanh, một vài đứa trẻ len lén chạy đến, trốn ở phía xa xa, nhìn mãi về phía bọn họ.
Bản năng làm mẹ của Cố Hề Hề trỗi dậy, cô liền ra hiệu cho bọn trẻ đến, đưa cho mỗi đứa một cái bánh mì và một cái bánh ngọt.
Lũ trẻ nháo nhác đến lấy đồ rồi tản ra một cách vội vã.
Thật kỳ lạ, sau khi lũ trẻ cầm đồ ăn trở về, thế mà những người lớn trong nhà vẫn không hề xuất hiện.
Cố Hề Hề nói với Doãn Tư Thần: “Tư Thần, em luôn cảm thấy những người ở ngôi làng này rất kỳ lạ. Nhưng em lại không thể nói nó kỳ lạ ở chỗ nào.”
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng lau sạch ngón tay, khóe miệng cong lên: “Có phải em cũng nhận thấy là, những người trong ngôi làng này đều trông rất giống nhau không?”
Nghe Doãn Tư Nhân nói như vậy, Cố Hề Hề lập tức mở to mắt: “Đúng vậy! Anh nói thế mới thật sự làm em nhớ đến điều này! Em cảm thấy họ như được sinh ra từ một khuôn đúc! Người trong một nhà giống nhau thì không nói, nhưng đây lại là cả làng trông giống nhau…”
Nói xong, Cố Hề Hề cảm thấy trên người mình nổi hết da gà, không thể tả nổi những con người ở đây, cũng không thể tả nổi những điều dị thường.
Doãn Tư Thần đưa tay lên vỗ vỗ vào mu bàn tay của Cố Hề Hề nói: “Được rồi, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi cho nên đừng có tọc mạch nhiều. Không phải trưởng làng đã nói với chúng ta rằng, dù có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cũng đừng ló mặt ra ngoài sao?”
Cố Hề Hề gật đầu: “Được rồi. Lần này chúng ta đưa theo ít người, an toàn vẫn là trên hết.”
Doãn Tư Thần dịu dàng chạm vào chóp mũi của Cố Hề Hề, không nói thêm gì nữa.
Sau bữa tối, tiểu A lặng lẽ đi đến, nói vài câu vào tai Doãn Tư Thần, lông mày của Doãn Tư Thần lập tức nhăn lại, anh liền nói: “Hề Hề ở đây, đừng có gây phiền phức, nhưng cũng không được sợ sẽ có chuyện xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!